Thật không nghĩ tới, Ân Diệc Phong còn có thể đỏ mặt.
Ân Diệc Phong lấy mắt trừng cô, cô vội vã cúi đầu, mím môi, lại không nhịn được không ngừng cười trộm.
Anh thẹn quá hoá giận, trực tiếp ném cho thuốc mỡ cô, mặc kệ cô!
“Em tiếp tục cười đi, anh đi.”
Điền Tâm Niệm cũng trợn tròn mắt, mắt thấy bóng lưng đàn ông tức giận biến mất ở cửa phòng.
Không thể nào, nhỏ mọn như vậy, cô cũng không phải cố ý chê cười anh, chẳng qua là cảm thấy một người đàn ông mặt lạnh như anh lại đỏ mặt như vậy, phốc ——
Là thật tức cười ghê.
Nhưng mà người này lòng dạ hẹp hòi vẫn không một chút thay đổi, cứnhư vậy bỏ cô còn đang ở bệnh viện, chính là một tên khốn kiếp! Lấy racái gương nhỏ, u oán nhìn mặt của mình vẫn còn sưng đỏ, tối hôm qua đãthoa thuốc, sưng đỏ biến mất một chút, nhưng còn có thể thấy dấu tay, có thể tưởng tượng được, lúc đó tên khốn kia ra tay có bao nhiêu tàn nhẫn.
Á ——
Đau quá!
Cô cắn răng, nhe răng toét miệng bôi thuốc cho mình, cảm giác lànhlạnh làm dịu khó chịu trên mặt, cô không muốn ở lại bệnh viện, nhưngtrên người chỉ mặc có một bộ đồ bệnh nhân.
Cô do dự, nếu không thì gọi điện thoại cho Ân Diệc Phong? Lại mất hết mặt mũi đi cầu xin anh.
Gọi điện thoại cho Diệp An Bình? Cậu ấy lúc này chắc đang làm việc,đang rầu rỉ, cửa phòng bị đẩy ra, Ân Diệc Phong cầm quần áo mới đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-thieu-dung-qua-vo-si/3082783/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.