Điền Tâm Niệm không biết vì sao anh đột nhiên nói việc này với cô, có chút nghi hoặc nhìn anh.
Nụ cười Lăng Hữu vụt tắt, như là rơi vào trong hồi ức, “Ân gia mấyđời thân nhau với Lăng gia, em và anh hai từ nhỏ liền biết, lúc nhỏ emrất thích theo anh hai, nhưng anh hai lúc nào cũng có bộ dạng khó gần,trên mặt viết người lạ chớ gần, mẹ em thường nói em giống như cái đuôinhỏ của anh hai, lúc nào cũng hấp tấp đi theo anh hai, ai cũng cho rằnganh hai không thích em, em cũng cho rằng như vậy, Lăng gia mấy đời lănlộn ở xã hội đen, có rất nhiều kẻ thù, lúc em mười tuổi, một lần bị kẻthù đuổi giết, khi đó anh hai cũng chỉ mười hai tuổi, dao phay bốn mươicm chặt xuống, anh hai lại không hề do dự đẩy em ra, em còn nhớ rõ lúcđó anh cả người đầy máu bảo em chạy mau, may là chúng ta được cứu kịpthời, anh hai ở phòng chăm sóc đặc biệt nằm một tháng, mới đi cửa âm phủ đi trở về, em hỏi anh hai tại sao lại cứu em, anh hai rõ ràng khôngthích em, chị biết anh hai nói thế nào không, anh hai nói anh trai bảovệ em trai là đạo lý hiển nhiên.”
Hốc mắt Điền Tâm Niệm cảm thấy cay cay, cô không nghĩ tới Ân DiệcPhong còn có một mặt nhiệt huyết như vậy, gương mặt anh luôn luôn lạnhlùng, đối với người nào đều là bộ dạng nham hiểm độc ác, nhưng nghe xong Lăng Hữu nói, cô cảm thấy cô cần phải nhận thức anh lại lần nữa, hìnhtượng anh trong lòng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-thieu-dung-qua-vo-si/3082774/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.