“Không có, em và An Bình báo cảnh sát, sau đó đem ông xuống… Ưm!” Lời còn chưa nói hết, ánh mắt anh chợt lóe, chợt cúi người hôn lên môi củacô.
Anh hôn bá đạo như vậy, giống như anh không cho phép người có chút cự tuyệt nào, bàn tay thô kéo cổ cô để cô tiếp nhận nụ hôn của anh, cômuốn cự tuyệt, nhưng tay chạm vào chỗ da nào của anh đều căng phồng lên, cô chạm cũng không dám chạm vào.
“Ưm… Đừng…” Lời của cô bị anh ngậm toàn bộ, đầu lưỡi linh hoạt khôngthể ngăn cản được xông vào miệng cô, ôm lấy cô quay vòng, hô hấp của anh từ từ dồn dập, lực tay phía sau cổ càng lúc càng lớn, giống như là muốn đem cô ăn sạch vào bụng, cô đều không cách nào hô hấp nỗi.
Một bàn tay khác của anh xoa nắn nơi căn tròn của cô, thân thể vạm vỡ đè ép xuống, cả người cô run lên, bị cái loại xé rách mãnh liệt trướckia của anh hù dọa, hai tay đấm bờ vai của anh, ánh mắt vô tội như naicon tràn đầy hoảng sợ.
Anh cuối cùng buông thôi kìm hãm cô, nhìn bộ dạng hoảng sợ của cô cúi đầu nở ra nụ cười, lồng ngực cứng rắn bị cô đấm đến đau.
Cô mím chặc môi, như lên án nhìn anh, cầm thú! Biến thái! Cô còn đang bị bệnh đó!
Ân Diệc Phong như là xem hiểu ý trong ánh mắt cô, cười lại thêm vuivẻ, anh thấy cô lên án không có sai, hèn chi khi cô tức giận luôn luôngọi anh là Ân biến thái, anh có phải thật vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-thieu-dung-qua-vo-si/3082736/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.