Có thể là ngã bệnh dường như ai cũng trở nên yếu đuối, thấy ánh mắtanh quan tâm cô không có cùng anh đấu đá, giọng nhu nhược nói, “Em không sao.”
“Vẫn còn sốt, ngồi dậy, anh đưa em tới bệnh viện.”
Nếu không phải là bây giờ cô đang bị bệnh không có hơi sức, nhất định cô phải ngồi dậy xem thử coi người trước mắt rốt cuộc có phải là Ânbiến thái kia hay không, hay là anh em song sinh của anh.
Anh cau mày nhìn người trước mắt cười khúc khích, “Em cười cái gì.”
Điền Tâm Niệm lắc đầu, cô sẽ không nói cho anh biết, cô đang cườianh, sống chung như vậy cũng rất tốt, cô cũng không muốn lại chọc giậnanh nữa, “Em không đi, tất cả mọi người tất cả mọi người đã ngủ hết rồi, đừng quấy rầy ông nội, chẳng qua chỉ là cảm bình thường, đừng làm lớnlên, em ngủ một giấc sẽ tốt hơn thôi.”
Môi mỏng của anh mím chặc thực sự là càng ngày càng nhìn không thấungười phụ nữ này, cô như vậy là nghĩ cho anh sao? Vì sao? Cô rõ ràng cóthể không cần làm như vậy cũng được mà.
Một góc trong lòng hiện lên một loại cảm xúc xa lạ không biết tên, Ân Diệc Phong rất ghét loại cảm giác này loại cảm giác này, đứng lên đi ra khỏi phòng.
Điền Tâm Niệm hiển nhiên có thể cảm giác được trên người anh đang tản ra tức giận, người này quả thực khó hiểu, cô cũng là vì tốt cho anh,anh lại còn không cảm kích?! Đồ đại biến thái, tính tình thối!
Mặc dù cô rất ghét anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-thieu-dung-qua-vo-si/3082732/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.