Ân Diệc Kỳ cười vô hại, ngầm gieo bất hòa, ông cụ Ân không về dự hônlễ đúng lúc không chứng kiến được trò khôi hài kia, ai dè Ân Diệc Kỳ nói mấy câu lòi ra chuyện này, ông cụ Ân muốn không biết cũng khó.
Sắc mặt Ân Quyết xấu xí, hỏi, “Tâm Niệm nó đâu rồi?”
“Cô ấy đi mua sắm với bạn ở Hồng Kông, con đã gọi điện cho cô ấyrồi.” Nói dối với chuyện bị bệnh so ra vẫn tốt hơn, nếu không lại bị hỏi làm sao ngã bệnh, buổi tiệc rượu kia sẽ bị bới móc lên.
Hác Tĩnh và Ân Diệc Kỳ kết hôn đã hơn một năm, ông cụ đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt, Hác Tĩnh bưng bộ đồ trà, quỳ gối trên thảm, châm mộtchén trà nhỏ cho ông cụ.
Cử chỉ trang nhã khéo léo hiện ra hết vẻ quý phái.
Ông cụ mặc dù không nói gì, nhưng lại gật đầu, đây đã chứng tỏ ông tương đối hài lòng.
Hác Tĩnh không nói nhiều, ưu nhã cao quý, dung mạo cũng lộ ra thông minh.
Ông cụ thường nói không chỉ riêng người làm chủ phải có bãn lĩnh,càng phải cưới một người vợ tốt, như vậy mới có thể dẫn dắt gia tộcthịnh vượng.
Ân Diệc Kỳ và Ân Khuê cười đắc ý, Ân Diệc Kỳ và Hác Tĩnh đâu có tìnhcảm gì chẳng qua chỉ là cuộc hôn nhân thương mại, sở dĩ ông chọn cô cũng là coi trọng cô có khí chất cao quý, rất rõ ràng lần này là bọn họ toàn thắng.
Ông cụ nhận lấy chén trà từ từ thưởng thức, từ chối cho ý kiến, mộtlúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-thieu-dung-qua-vo-si/3082728/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.