Sáng sớm, Điền Tâm Niệm bị chuông điện thoại đánh thức, lông mi xinhđẹp hơi nhăn lại, cánh tay vô thức tìm kiếm chỗ đầu giường, thân thể khẽ động, cô đau kêu thành tiếng, “A!”
Thân thể đau như là nứt ra, hoàn cảnh xa lạ khiến ý thức cô từ từ trở lại, mọi thứ xảy ra tối qua lập tức hiện lên trong đầu, “Cầm, thú!”
Điền Tâm Niệm hung tợn mắng, vô thức nhìn về phía chỗ bên cạnh, sớmđã trống không, ra giường không có chút độ ấm nào, người đã rời khỏi rất lâu rồi, chuông điện thoại vẫn còn réo rít vang, là Tống Lệ Mai, “Mẹ,làm sao mẹ gọi điện thoại cho con sớm như vậy?” Điền Tâm Niệm uể oảihỏi.
“Còn sớm hả, bây giờ đã hơn tám giờ rồi.”
Mới hơn tám giờ!!
Điền Tâm Niệm buồn bực suy nghĩ, tối qua cô hầu như không ngủ, còn bị giày vò lợi hại như vậy, bây giờ cô chỉ muốn ngủ, không hề muốn độngđậy chút nào.
“Niệm Niệm, sao con còn chưa rời giường nữa?” Tống Lệ Mai không dámtin hỏi, “Cái con nhỏ này, có phải là không có làm điểm tâm sáng choDiệc Phong không? Thật không thể tưởng tượng nổi mà”
Điền Tâm Niệm nghe xong Tống Lệ Mai thiếu chút nữa hộc máu, còn nấu cơm cho anh, cô hận không thể ăn sống anh được!
Thấy cô không nói lời nào, Tống Lệ Mai cũng biết cô đã đoán đúng,không kềm được bắt đầu oán trách, “Mẹ đã nói với con thế nào hả, đã làmvợ của người ta rồi thì phải có dáng vẻ của người vợ, vậy mà con lại ngủ dậy trễ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-thieu-dung-qua-vo-si/3082703/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.