“Tâm Niệm, anh yêu em! Hãy theo anh đi, hôn nhân tình yêu em chắc chắn sẽ không hạnh phúc!”
Điền Tâm Niệm không dám trợn to hai mắt, “Lớp trưởng, anh…”
“Đừng nghi ngờ tai của mình, anh nói là anh yêu em, anh yêu vẫn luônlà em! Bây giờ anh cũng xác định em cũng thích anh, nếu không cũng sẽkhông có một đêm hoang đường kia, Tâm Niệm, là lỗi của anh, là anh nhunhược anh không dám chống lại ý của ông nội, nhưng mà bây giờ anh cái gì cũng không muốn quan tâm, anh chỉ muốn em, em theo anh đi, anh dẫn emđi gặp ông nội, anh cầu xin ông, anh quỳ xuống cầu xin ông, nếu như ôngvẫn không đồng ý, anh sẽ mang em đi, chân trời góc biển, anh chỉ muốn em thôi!”
Điền Tâm Niệm hoàn toàn không thể nào ngờ được, cô vì lời tỏ tìnhthâm tình của Phương Vũ Thành cả buổi thẫn thờ, bên tai đột ngột vanglên giọng châm biếm lạnh buốt thấu xương.
“Xin hỏi cậu Phương muốn dẫn vợ của tôi đi đâu thế?”
Nghe được giọng nói của Ân Diệc Phong, Điền Tâm Niệm chỉ cảm thấy một khí lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan ra tứ chi xương cốt, thân thể nặng nề run lên.
Lúc này mới nhìn thấy ở phía sau Ân Diệc Phong, Tống Lệ Mai, vợ chồng Ân thị, mẹ Phương cùng với cha mẹ của Cổ Nhã Ngôn đều ở đây, vốn dĩtrước khi hôn lễ bắt đầu, tất cả mọi người đang chờ đợi cô dâu, bỗngnhiên có người chạy đến hô to một tiếng, “Cô dâu muốn bỏ trốn cùng cậuhai Phương gia!”
Một câu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-thieu-dung-qua-vo-si/3082693/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.