Đào tuy ngốc nhưng vẫn hiểu được lời nói của mẹ chồng đang ám chỉ ai, nhìn bà nhu mì vậy mà sao có thể nói ra những lời khó nghe đến thế. Đào khẽ đưa mắt nhìn mẹ chồng thì bắt gặp ngay ánh mắt bà cũng đang nhìn về phía cô, khuôn mặt lạnh lùng cùng ánh mắt đầy ám khí của mẹ chồng khiến Đào giật thót tim, cô cố nặn một nụ cười rồi vội bước vào trong nhà.
Quản gia Tự cùng vài người làm đang nấu cơm trong bếp, thấy cô về, quản gia Tự sai cái Vân đi vắt cốc nước cam cho cô, còn bà thì chạy đon đả ra hỏi chuyện:
_ Mợ Đào đã về rồi đó à, hôm nay kiểm tra sức khỏe thế nào hả mợ?
_ Cảm ơn quản gia Tự, sức khỏe của con rất tốt ạ.
_ Đang ở cái tuổi đẹp nhất, sung sức nhất mà, hồi tôi bằng tuổi mợ ấy, sáng sớm canh ba đã vác cày ra đồng làm đến tối muộn mới về, chẳng biết mệt mỏi là gì, thế nên bây giờ bị bại sức, hễ làm việc gì quá sức là chân tay nhức nhối không chịu được.
_ Các cụ ngày xưa vất vả hơn chúng con bây giờ nhiều lắm ạ, mà quản gia Tự làm cho Phạm Gia lâu chưa ạ?
_ Cũng phải hơn hai chục năm rồi, thời gian trôi nhanh thật, mới đó mà đã phải chứng kiến ba người ra đi rồi.
Nói đến đây, quản gia Tự không dấu được ánh mắt buồn, bà thở dài nói tiếp:
_ Mợ cố gắng sinh cho Phạm Gia người nối dõi nhé, chứ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-the-hao-mon/2543395/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.