Sáng nay trước khi đi đến bệnh viện, cô vẫn nói chuyện với cậu, sức khỏe của cậu vẫn bình thường, tại sao chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi mà bệnh tình của cậu đột nhiên lại chuyển biến xấu. Cô như không tin vào lời cậu Thành nói, cô bật dậy đi nhanh ra ngoài phía hành lang, nhưng khi đứng giữa ngã ba hành lang, cô bị mất phương hướng, cô không biết nên rẽ trái, rẽ phải hay đi thẳng. Đứng giữa dòng người đang chạy ngược xuôi, cảm xúc của cô đang rất hỗn loạn, cô cảm thấy sợ hãi, cô đơn và lạc lõng.
Cô không hy vọng rằng cậu sẽ tỉnh lại, cậu chỉ nằm bất động thôi cũng được, dù là thế nào cũng được nhưng xin ông trời đừng cho cậu rời xa cô. Hai tháng qua ở Phạm Gia, người mà cô có thể thoải mái nói chuyện, thoải mái tâm sự, thoải mái mè nheo thì chỉ có cậu. Thời gian cô quen biết cậu tuy không phải là dài nhưng ít nhiều cô đã có tình cảm với cậu. Có tình cảm với người thực vật, nghe có vẻ rất nực cười nhưng đó là sự thật, mỗi lần đi ra ngoài hay đi đâu về, người đầu tiên cô muốn gặp là cậu, cô thích được thủ thỉ với cậu, thích được chăm sóc cậu.
Nhưng dường như cậu đã mệt rồi, cậu chẳng còn đủ sức để chống chọi với bệnh tật. Biết rằng nếu cứ bắt cậu sống cả đời thực vật như vậy là cô đang ích kỷ nhưng thật sự cô chưa thể tưởng tượng ra rằng, nếu không còn cậu nữa thì cuộc sống của cô sau này sẽ thế nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-the-hao-mon/2543391/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.