Đào đưa mắt nhìn quanh phòng ngủ một lượt, từ ngày đầu tiên cô bước chân vào đây, căn phòng vốn đã được sắp xếp như thế này rồi, ban đầu bày trí thế nào thì bây giờ vẫn vậy, cô chưa bao giờ dịch chuyển bất cứ đồ vật nào kể cả là từ cái ghế. 
Cô khó hiểu bảo: 
_ Ban đầu phòng này bày trí thế nào thì bây giờ vẫn còn nguyên như vậy, tôi chưa hề đụng đến đồ gì của cậu cả. 
Đào chẳng biết mình nói sai ở chỗ nào mà tự dưng cậu lại tức giận, cậu nhăn mặt cố gắng ngồi dậy bật đèn trong phòng cho sáng, sau đó cậu chỉ tay loạn xạ khắp phòng, cậu chỉ chiếc giường nhỏ của cô, cậu chỉ tủ quần áo của cô, cậu chỉ cả vào mặt cô, cậu vừa chỉ vừa nói: 
_ Ban đầu phòng tôi không có cái giường kia, không có tủ quần áo này, không có đồ của phụ nữ và không có cả cô nữa, tất cả những thứ đó đều làm tôi rất vướng mắt. 
Cậu giận dữ tới mức đỏ bừng cả mặt, thật sự Đào thấy chuyện này rất bình thường nhưng không hiểu sao cậu lại tức giận đến thế, sợ cậu bị kích động quá nên cô chỉ bảo: 
_ Tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ chuyển ra khỏi phòng cậu. 
Chỉ cần nhìn vào ánh mắt và thái độ của cậu là Đào biết cậu rất ghét Đào, cô đã từng rất hy vọng về cậu, nghĩ rằng khi cậu tỉnh dậy thì cô sẽ có một điểm tựa, sẽ có người che chở, bảo vệ, nhưng hình như cô đã nhầm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-the-hao-mon/2543377/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.