Tuy câu nói của cậu có phần cọc cằn và khó chịu nhưng khi nghe thấy giọng của cậu cô biết mình đã được an toàn, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều vì ít ra lúc này bên cạnh cô còn có cậu. Không như trước kia, lúc cậu chưa tỉnh dậy, chỉ có một mình cô phải chống chọi với không gian tối tăm đầy ma mị, cô phải tự mình kiên cường vượt qua nỗi sợ hãi.
Nói như vậy không có nghĩa là bây giờ cô đang dựa dẫm vào cậu mà là có cậu bên cạnh làm cô yên tâm hơn. Cô lau mồ hôi trên trán rồi nhìn hai tay của mình, cả tay phải và tay trái đều bị tróc da chảy máu, đầu gối vừa đập vào bậc cầu thang bây giờ cũng bắt đầu truyền đến cơn đau nhức.
_ Tệ thật…..
Khắp người cô toàn là vết thương, vết thương kia vừa mới lành thì giờ lại thêm những vết thương khác. Cả người đau nhức nhưng cô vẫn cố đứng dậy thu dọn bình nước và lau khô sàn nhà. Nhìn chiếc bình không còn giọt nước nào, cô nhìn cậu Khiêm áy náy:
_ Cậu chịu khó nhịn khát hết đêm nay vậy, sáng mai tôi sẽ dậy sớm lấy nước cho cậu.
_ Tại sao không phải là bây giờ lấy mà phải để đến sáng mai?
_ Bây giờ tôi không dám xuống phòng bếp đâu cậu, sợ lắm.
_ Cô đã nhìn thấy cái gì?
_ Tôi nghe thấy âm thanh lạ chứ chưa nhìn thấy cái gì cả?
_ Chỉ là một tiếng động lạ mà đã khiến cô sợ hãi đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-the-hao-mon/2543367/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.