Đào không thể ngờ rằng chuyện trong Phạm Gia lại nghiêm trọng đến mức độ đó. Nhưng dù biết là nguy hiểm thì cô cũng đâu còn sự lựa chọn nào khác, một là cá cược tính mạng với nhiệm vụ này, hai là sống cả đời trong Phạm Gia, nhìn người mình thương lấy vợ, sinh con.
Chọn đường nào thì cũng đau lòng cả, nếu được chọn lại thì cô vẫn giữ nguyên ý định ban đầu, cô muốn đánh cược mạng sống của mình để được đổi lấy tự do.
Vì đã biết chuyện này rất nguy hiểm nên cô không còn ý định nài nỉ bác Liên giúp đỡ mình nữa, đây là chuyện nợ nần của gia đình cô và Phạm Gia thì cô sẽ tự mình gánh lấy.
_ Bác ở lại nấu cơm cho các thầy nhé, con phải về đây.
_ Sao về đột ngột thế con, ở lại ăn cơm cùng bác và các thầy rồi hẵng về.
Đào nửa đùa, nửa thật nói với bác:
_ Con sắp ch.ế.t đến nơi rồi, làm gì còn tâm trạng để ăn với chả uống nữa…
Nghe Đào nói, gương mặt căng thẳng của bác Liên cũng dần giãn ra, bác đưa mắt lườm Đào một cái rồi bảo:
_ Việc đầu tiên bây giờ của con là tìm cho ra người nội gián, sau đó rồi mới tính tiếp được. Mà lá bùa bình an ta cho con, con vẫn còn giữ chứ?
_ Dạ. Con vẫn luôn mang theo bên mình.
_ Ừ. Hãy nhớ luôn bỏ trong người, nhất là vào buổi tối. Còn từ bây giờ, hễ có chuyện gì thì hãy báo cho bác biết, bác sẽ tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-the-hao-mon/2543363/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.