Câu nói của chị Quỳnh vừa thốt ra khiến ai nấy đều sửng sốt, chuyện này thật quá trùng hợp đến mức khó tin. Bác Liên sợ chị đang trong cơn hoảng loạn nên nhận nhầm người nên bác ngờ vực hỏi lại:
_ Con nói thật chứ, người đàn ông này chính là cha của đứa bé vừa mất?
Chị Quỳnh nhìn chằm chằm cậu Khiêm, ánh mắt hy vọng như đang mong chờ điều gì đó từ cậu, có lẽ chị đang muốn chính miệng cậu xác nhận điều đó là sự thật, có điều đứng trước ánh mắt tò mò của mọi người, cậu Khiêm vẫn rất điềm tĩnh, ánh mắt có chút lạnh nhạt, cậu chậm rãi nói:
_ Cô nhận nhầm người rồi.
Khi nhận được câu trả lời, đôi mắt chị Quỳnh hiện rõ nỗi thất vọng, những giọt nước mắt thi nhau lăn dài trên má, đôi vai chị khẽ run lên. Tiếng nức nở vang trong đêm nghe thật chạnh lòng và xót xa, nhưng những người có mặt ở đây chỉ có thể đứng dõi theo, không ai dám lên tiếng bởi chẳng biết trong câu chuyện này, ai đúng, ai sai.
Chị Quỳnh dường như đang rất tuyệt vọng, chị ném tất cả những đồ có trên giường vào người cậu Khiêm, chị gào lên:
_ Thằng tồi, dám làm mà không dám nhận, lúc trên giường anh đã hứa hẹn với tôi những gì, chắc hẳn anh còn nhớ chứ??? Vậy mà bây giờ anh phủi bỏ trách nhiệm, phủi bỏ tôi như chưa từng gặp gỡ. Nếu biết anh là thằng đàn ông khốn nạn thế này thì tôi đã chẳng nhọc công đi tìm kiếm anh, nếu vậy thì tôi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-the-hao-mon/2543342/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.