Vì đang lúc ngái ngủ nên lời nói đó chỉ như gió thoảng qua tai, cô nghĩ mình nghe nhầm nên không nghĩ ngợi gì nhiều mà nhanh chóng chìm vào vào trong giấc ngủ. Có điều chưa chợp mắt được bao lâu thì bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng hét chói tai ở phòng bên cạnh, cô giật mình bật dậy, vì sợ cô gặp ảo giác nên cô ngồi im lắng tai nghe thật kỹ, khi nghe thấy tiếng khóc thút thít của các Vân, cô mới vội vã chạy sang phòng nó. 
Vừa bước chân vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô kinh hãi đứng bất động. Máu như bị rút hết khỏi não, cô cảm thấy choáng váng đứng không nổi. Con mèo tam thể mà cái Vân thích nhất đã bị móc mất hai mắt, còn bị một vết cắn ở cổ, máu vẫn đang nhỏ từng giọt, từng giọt xuống sàn nhà, cả căn phòng sặc mùi máu tanh. 
Cái Vân vì quá sợ hãi nên chỉ ngồi run rẩy một góc rồi khóc nấc lên, khi nhìn thấy cô hai mắt nó như sáng rực, nó nhìn cô như thể đang muốn cầu cứu, mà cô thì phải lấy tất cả dũng khí mới có thể lết nổi cái chân về phía nó, cô ngồi xuống, ôm ghì lấy cơ thể đang run rẩy của nó rồi vỗ nhẹ vào lưng nó như để an ủi. Lúc này cô không hỏi nó điều gì cả, chỉ ngồi im lặng bên cạnh nó bởi cô biết bây giờ nó vẫn còn đang rất sốc, nó cần nghỉ ngơi để có thể bình tâm trở lại. 
Cô lau mồ hôi trên trán nó rồi khẽ hỏi: 
_ Chị đưa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-the-hao-mon/2543337/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.