Thời gian trôi đi, vạn vật thay đổi nhưng vết thương vẫn còn đó, cậu đi để lại cô sống trong những ngày tháng đầy hối tiếc và ray rứt, thu dọn những kỷ niệm mà cô và cậu từng có, cô sẽ cất giấu vào một nơi linh thiêng nhất trong trái tim.
Ngày cô được ra viện, bác Liên dẫn cô đến thăm mộ cậu, xung quanh mộ cậu có những vòng hoa trắng muốt được xếp thẳng hàng. Cô quỳ xuống trước mộ cậu, nhẹ nhàng phủi những bụi bặm trên bia mộ lạnh buốt. Khi nhìn vào tấm di ảnh cười rất tươi của cậu trên bia mộ, cô không giữ nổi giọt nước mắt mà òa khóc lên nức nở.
Bác Liên đặt tay lên vai cô vỗ nhẹ như để an ủi, bác đặt nhành huệ trắng lên tay cô rồi khẽ nói:
_ Con thắp hương cho cậu ấy đi.
Cô đặt nhành huệ trắng lên mộ cậu, sau đó thắp hương cho cậu, cô ngồi lặng lẽ nhìn cậu rồi nở một nụ cười buồn:
_ Tôi tệ quá cậu nhỉ, đến giờ tôi cũng chưa biết cậu thích loài hoa nào. Thấy hoa huệ đẹp nên tôi mua đến cho cậu, không biết cậu có thích không?
Buổi chiều, cảnh vật ở nghĩa trang đìu hiu, cô quạnh đến tê tái lòng người, cô ngồi thật lâu bên cạnh mộ cậu, đến khi bác Liên lên tiếng giục về, cô mới thất thần ngẩng mặt lên:
_ Con muốn ngồi bên cạnh cậu ấy thêm một lúc nữa.
Bác Liên thở dài:
_ Vết thương của con chưa lành hẳn, ngồi ở đâu lâu sẽ không tốt, khi nào con khỏe hẳn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-the-hao-mon/2543328/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.