Chương 167: Đại trí giả ngu • Niềm hạnh phúc nhỏ bé Một đêm tận hứng cực hạn, La Ái Diệu và Thi Sương Cảnh chật vật chuyển sang phòng trống trong khách sạn. Hai người tắm rửa sơ qua, Thi Sương Cảnh tựa lên ngực La Ái Diệu, chẳng còn sức lết về nhà, song cuộc h**n ** mặn nồng cũng khiến cậu không chợp mắt nổi. “Kể từ khi khỏi bệnh…… Đây là lần đầu tiên em làm tới mức……” “Tới mức nào?” “Tới mức không thiết sống như thế.” Tiếng cười của La Ái Diệu vọng âm rung rinh từ trong lồng ngực, hắn khẽ cười bảo: “Từ thân thể em, tôi đã học được rất nhiều thứ mà trước kia tôi chưa từng học. Ừm…… Thần kỳ thật đấy, điều tôi dạy em toàn là tri thức đã có trên đời, còn điều em dạy tôi lại là tri thức chưa có trên đời.” “Anh rất giống gì ấy nhỉ…… Đúng rồi, triết học gia. Bình thường em chẳng nghe hiểu anh nói gì cả.” “Những người thường hay giảng kinh như chúng tôi thực ra không nói cho ai khác nghe, mà là nói với chính mình.” La Ái Diệu bảo, “Tôi sẽ không trách em nghe không hiểu đâu, yên tâm.” Rèm cửa sát đất mở rộng, đường chân trời trong thành phố đã hửng sáng, hai bên đại lộ rộng rãi là các tòa cao ốc. Ánh sáng khúc xạ, những tia sáng khúc xạ chồng chéo, màu đỏ và xanh là đèn giao thông bé bằng hạt gạo, màu vàng là đèn đường và đèn trong nhà dân bật lên buổi sáng, màu trắng bạc là đèn xe cộ. Chỉ cần kéo rèm cửa sổ ra, trong phòng sẽ bừng sáng với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-than-tan-the-sa-kim-luu-chu/4679800/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.