Chương 148: Dù sao tôi cũng không thể niết bàn Tưởng Niệm Lang trượt xuống khỏi lưng bố mình, Tưởng Lương Lâm day day mi tâm. “Americano, Espresso, Flat White, gì đều được, mau cho em một ly.” Tưởng Lương Lâm cất giọng thúc giục, không biết là quá mệt mỏi hay là lên cơn nghiện cà phê. Tuy nhiên La Ái Diệu định dẫn Thi Sương Cảnh đi ăn trưa trước, hiện tại đúng vào giờ cơm trưa. Lang Phóng thấy bên cạnh có quán cà phê, bèn bảo họ chờ một lát để mình đi mua cà phê cho Tưởng Lương Lâm, vừa khéo mọi người muốn cùng tới nhà hàng, Lang Phóng phải cho Tưởng Lương Lâm ăn chút gì lót dạ rồi mới uống được. Tưởng Niệm Lang ăn mặc hết sức quê mùa, hai ông bố luôn mặc cho con bé những loại quần áo mang tính công năng, La Ái Diệu nói: “Lát nữa dẫn nhóc rồng đi mua một ít quần áo mới đi, thiếu gì đồ trẻ em đẹp chứ.” Mấy chữ “sổ sinh tử”, “kỳ hạn chết” vẫn đang lẩn quẩn trong đầu Thi Sương Cảnh. Chẳng hiểu sao cậu đâm ra hơi sợ Tưởng Lương Lâm, tuy hai nhà luôn ăn uống và hành động với nhau, nhưng Thi Sương Cảnh và Tưởng Lương Lâm không hề thân quen. Lang Phóng đi mua cà phê rồi, chủ đề câu chuyện bị ngắt quãng, mà có vẻ Tưởng Lương Lâm cũng không muốn nói về chủ đề này ở trước mặt mọi người. “Tôi có mua mà!” Tưởng Lương Lâm rốt cuộc cũng tìm được người thấu hiểu cho mình, “Nhưng ngày nào Tiểu Cổ cũng nhảy nhót khắp nơi, anh tự hỏi nó xem nó thích mặc cái gì!” Cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-than-tan-the-sa-kim-luu-chu/4679781/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.