Chương 123: Tế mã xuân tàm • Giới hạn tuổi thọ là 10.000 tệ Đang ăn uống trò chuyện từ việc kinh doanh của Mã gia đến việc kinh doanh của Trác gia, điện thoại của Trác Dật Luân bỗng nhưng vang chuông báo làm người ta giật mình. Trác Dật Luân nói đã đến giờ rồi, hắn phải gọi điện báo cáo với cháu trai. Hai người đàn ông trung niên nhìn theo bóng Trác Dật Luân rời phòng, Trác Dật Luân đi rồi, không khí trên bàn ăn trở nên gượng gạo, Liễu Văn Bân không tiện nói nhiều, sợ phá hỏng việc của Phật Tử. Mã Khải Ca khen thịt bò ngon, uống hết chai rượu của mình, ăn uống no nê xong, ông ta cũng sờ mái đầu hói nửa mảng của mình, bảo là muốn gọi video cho người nhà. Liễu Văn Bân đang bực vợ con, trong lòng không muốn gọi, ngặt nỗi ai cũng gọi, thế là nỗi nhớ người thân vẫn chiến thắng cơn giận, ông cũng đi gọi điện, còn để lộ khung hình chung giữa ông và Mã Khải Ca, cười nói hi hi ha ha, vờ như đang bàn chuyện làm ăn. Đến khi Phật Tử trở về, Mã Khải Ca đã say túy lúy, tháo kính nằm gục ra bàn. Phật Tử sợ Mã Khải Ca say xỉn nôn ra tự làm bản thân mắc nghẹn, không thể để ông ta nằm thế này được, liền đưa ông ta về khách sạn. Phật Tử trở về phòng mình, suy nghĩ suốt đêm về những thông tin mà Mã Khải Ca chia sẻ. Nếu chỉ vì cùng mang họ Mã thì mối nhân duyên này quá xa cách rồi. Sự tích về Mã Minh Bồ Tát quả thực có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-than-tan-the-sa-kim-luu-chu/4679756/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.