Chương 109: Mọi người đều phải đi rồi Trời còn chưa sáng, bụng Thi Sương Cảnh trống trơn, cậu đói đến mức trở mình liên hồi, cố cách mẫy vẫn chẳng ngủ tiếp được, đành phải thức dậy nấu ăn, ăn xong lại ngủ tiếp. Trong tủ lạnh còn dư nửa ngăn sủi cảo, gói từ hồi Tết Dương. Thi Sương Cảnh vừa ngáp vừa lấy sủi cảo ra, song vừa há miệng thì khóe miệng đau như bị rách vậy. Cậu sờ vết thương ở khóe miệng, nghĩ bụng miệng bị rách từ lúc nào thế nhỉ? Rõ ràng lúc làm trong xe có hôn dữ dội lắm đâu? À, toang, chắc cú là rách lúc ấy. Cậu giật mình, phải nấu sủi sảo mau mau mới được, cậu muốn ăn mảnh. Đáng tiếc La Ái Diệu không cho cậu toại nguyện. Hắn cũng vừa ngáp ngủ vừa đi ra, dạo này hắn theo dõi cậu vô cùng sát sao, chẳng gì thoát khỏi pháp nhãn của hắn được. “Tôi cũng muốn ăn. Tôi ăn hai mươi cái.” La Ái Diệu xuất hiện trong bếp, đổ nước vào ấm rồi đun sôi một cách rất đỗi tự nhiên. Thi Sương Cảnh siêu siêu xấu hổ. Cậu đếm thêm hai mươi cái sủi cảo cho vào trong nồi, đứng chống hông chẳng nói gì, giả vờ buồn ngủ, chờ sủi cảo chín. “Em……” “Đừng nói gì cả!” Thi Sương Cảnh bỗng nhiên la lên. Lần này không kiềm chế âm lượng nên cậu tự đánh thức chính bản thân luôn. La Ái Diệu nhướn mày, nhìn Thi Sương Cảnh suốt hồi lâu, xem cậu cố giả vờ bình tĩnh. “Nước sắp trào ra rồi kìa.” Hắn nhắc nhở cậu. Bấy giờ cậu mới hoàn hồn, giả vờ một hồi mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-than-tan-the-sa-kim-luu-chu/4679742/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.