Chương 97: Người sống sót của ngày xưa cũ • Tôi còn thực sự cảm thấy tôi có thích anh một chút La Ái Diệu ra tay tàn độc, quyết phải g**t ch*t Kỷ Phục Sâm ngay tại đây. Nhưng đúng lúc này, dòng dịch đen chảy ngược ra từ mặt cắt xoắn ốc dường như tự có ý thức, chúng ngưng đọng, hội tụ trên không trung, cảm giác lông lá như nấm khuẩn trong đĩa nuôi cấy. Mùi máu xộc lên từ trong cổ họng Trang Hiểu, y cảm thấy phổi mình càng lúc càng khó hít vào không khí. Vầng trăng tròn nơi chân trời rọi ánh sáng le lói xuyên qua hai sắc đen khác nhau – vảy đen và dịch đen, còn vị Phật khổng lồ mà mọi người nhìn thấy thì cũng mang màu đồng đen. Mọi thứ trước mắt càng lúc càng giống bóng tối người ta cảm nhận được khi vừa nhắm mắt. Đá vụn và sóng nước trên không trung va chạm, lượn vòng. Dịch đen đang cố quấn lấy Côn Lôn một lần nữa, bất kể là tam giác xuôi hay tam giác ngược. Tăng Thành chín lớp, cao bao dặm thế? ……Nắng soi chẳng tới? Chúc Long chiếu sao? * ……Trụ đồng Côn Lôn, cao vút tận trời. Tròn nhẵn như gọt, đẹp đẽ siết bao ** …… “Kỷ Phục Sâm đang cố gắng khởi động Côn Lôn, dù sao gã cũng xem Côn Lôn như phi thuyền. Gã biết chỉ cần lợi dụng kết cấu siêu không gian của Côn Lôn là có thể trực tiếp đục ra một lỗ hổng trên Trái Đất, đưa gã trở về vì sao xa xôi……” Giọng của Lang Phóng lúc gần lúc xa, dẫu anh đang ở ngay trước mặt Trang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-than-tan-the-sa-kim-luu-chu/4679730/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.