Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của mấy cặp đôi kia, Nhược Hi cảm thấy trong lòng chua xót, khóe mắt cay cay, cậu thật sự muốn khóc.
Khi nào hạnh phúc của cậu mới quay lại?
An Thần, ngoài anh ra, còn ai có thể cho em hạnh phúc mà em muốn không?
Không đâu.
"À, chín giờ rồi. Mình đi về đây. Tối nay mà ngủ lại trường thì mẹ tớ lại tức giận nữa." Sau khi dạo quanh Dốc Nhân Tình một lúc, tâm tình của Nhược Hi cũng dần ổn định lại.
"Được, đi về cẩn thận." Nghe được Nhược Hi muốn đi, Dương Nhất dặn dò.
"Bảy giờ sáng mai nhớ tập trung ở trường." Triệu Vũ cũng không quên Nhược Hi hay nằm lì trên giường.
"Ừ ừ tớ nhớ rồi. Hai cậu tối nay cũng nhớ ngủ sớm. Đi đây, tạm biệt."
"Tạm biệt"
Về đến nhà, Nhược Hi không tránh khỏi bị mẹ Bạch mắng "Sau này con bớt ngủ lại trường đi! Bị bệnh hen suyễn còn không chịu về nhà. Đột nhiên lên cơn hen suyễn thì phải làm sao? Sao mà chừng này tuổi còn chưa chịu lớn vậy!"
"Mẹ, được rồi mà mẹ, con biết rồi, mẹ lớn tuổi rồi mẹ đừng nóng giận nữa. Cẩn thận nếu không có việc gì con đau lòng lắm." Nhược Hi vội vàng nịn nọt mẹ đang nổi nóng.
"Hừ... sau này con với Tiểu Nhu đi về chung, nếu không thì... hừ hừ."
"Mẹ, con là con trai mà sao..." Nghe phải về cùng Dịch Nhu, Nhược Hi giãy dụa không muốn, nhưng bị mẹ nhìn chằm chằm hồi lâu đành chấp nhận "Được rồi, về chung thì về chung. Con lên phòng đây, mẹ ngủ ngon nhé."
Vào phòng, Nhược Hi lấy ra một bức ảnh dưới tủ đầu giường nhìn ngắm. Nhược Hi ngồi bó gối trước cửa sổ kính xát đất nhìn ngắm bầu trời đêm.
Thượng An Thần, tên khốn này, sao còn chưa về? Không phải nói chỉ đi ba năm sao? Cũng đã hơn mười năm rồi mà vẫn chưa trở về? Anh không biết em sẽ nhớ anh, sẽ lo lắng cho anh sao? Thượng An Thần, mau trở về đi, anh đã ở đâu?
Em rất nhớ anh!
Cậu lặng lẽ hồi tưởng, vùi đầu vào giữa hai chân nức nở.
Trên bầu trời đầy sao, một đứa trẻ với gương mặt xinh đẹp, tinh xảo hơn cả những con búp bê được trưng bày trong tủ kính xuất hiện ngoài cửa sổ. Nó mỉm cười hạnh phúc nhìn Nhược Hi và lặp đi lặp lại "Hi Nhi" với chất giọng lanh lảnh.
"Cốc cốc" tiếng gõ cửa đánh thức Nhược Hi mơ màng, nhìn ngoài cửa kính không phải là gương mặt của Thượng An Thần, chỉ có ánh trăng và bầu trời sao.
"Ra liền, đừng hối đừng hối." Nhược Hi sờ sờ mặt mình vài cái, tâm tình không tốt đi đến mở cửa.
"Chị tưởng em tức chết trong phòng, không ra mở cửa được chứ!" Dịch Nhu không khách sáo tự động đến bên giường ngồi xuống khoanh chân "Dì còn bảo chị cùng em về nhà?" Thấy cậu khoanh tay không trả lời, hốc mắt cũng đỏ lên, hiển nhiên là đã khóc. "Có cần nghiêm trọng vậy không? Không muốn cùng chị về thì nói với dì, còn một mình trốn trong phòng khóc?"
Tức ghê! Mình đáng sợ tới vậy luôn hả?
"Đừng có dát vàng lên mặt, em không có vì một cô gái như chị mà khóc đâu!"
"Vậy vì chuyện gì? Ể? Không phải vì hắn chứ?"
Nhược Hi liếc nhìn cô không trả lời, bây giờ cậu đang hối hận vì sao lại kể với Dịch Nhu về chuyện đó. Nếu sớm biết, có bị đánh chết cậu cũng không hé môi nửa lời!
Chuyện là, Dịch Nhu sống ở nhà Nhược Hi từ khi cô học cấp hai, cô hơn Nhược Hi một tuổi. Vào năm lớp chín, trong một đêm Nhược Hi đang khóc lóc vì nhớ Thượng An Thần thì bị Dịch Nhu phát hiện rồi tra hỏi. Nhược Hi ban đầu dĩ nhiên không chịu nói là chuyện gì, sau đó cô cứ bám lấy làm phiền, bắt cậu phải khai ra.
Giờ cậu hối hận cả đời về quyết định khi ấy!
"Em vẫn nhớ hắn sao? Đã chia cách từ năm bảy tuổi, lời hứa ba năm giờ đã hơn mười năm rồi! Nếu hắn không trở về, việc gì em cứ nghĩ đến hắn."
"Em.. em vẫn còn nghĩ về anh ấy." Nhược Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, nghẹn ngào không nói được thành lời "Em nhớ anh ấy!"
"Thôi được rồi, đừng nghĩ nữa, em mau ngủ sớm. Em ngày mai còn phải dậy sớm tham gia huấn luyện quân sự." Nhìn thấy Nhược Hi như vậy, Dịch Nhu cũng không biết phải nói gì. Nếu tên Thượng An Thần chết tiệt kia còn dám trở về, chị đây nhất định xử đẹp hắn, báo thù cho Nhược Hi!
"An Thần, em nhớ anh!"