Thanh mã tấu nhằm vào tay Trần Lâm vẽ lên một đường sáng, tốc độ không chậm cũng không nhanh dường như muốn cho đối phương cảm nhận rõ ràng cái chết từ từ cận kệ.
Trần Lâm nét mặt không biểu tình, hắn cũng không hề di chuyển lấy một chút, chăm chú nhìn thanh mã tấu từ từ hạ xuống một bên cánh tay của mình.
Không phải hắn sợ tới mức khiến cơ thể căng cứng lại rồi chứ, Đông Cảnh Thi thầm nghĩ, càng nghĩ hắn lại càng phấn khích hơn không nhịn được càng cười lớn thành tiếng.
Không riêng gì hắn, mà bất kỳ ai nhìn thấy cảnh này đều có chung một suy nghĩ như vậy.
Thôi xong, xem như hết cơ hội, đến nước này dù có là ai cũng không thể nào ứng cứu nổi. Cả Hạ Trí Đăng cùng với Dự Hà trong đầu đều có chung một suy nghĩ.
Một phần vì bản thân bị Đông gia kèm chặt, một phần vì khoảng cách quá xa, mà thanh mã tấu của Đông Cảnh Thi đã hạ xuống rồi, cho dù có muốn hay không thì thực tế vẫn không làm gì được, trừ khi bọn hắn có người có tu vi tu luyện giả cấp ba.
Nhưng có thể sao?
Ngay khi tất cả mọi người đều nghĩ chung một viễn cảnh thì, “Xoạt” viễn cảnh đó lại không thấy xuất hiện, không chỉ hai người Hạ Trí Đăng sửng sờ mà cả Đông Quân cũng phải khẽ nhíu mày lại.
Nhưng để nói đến cảm nhận thì Đông Cảnh Thi mới là người cảm thụ rõ nhất, hơn ai hết hắn hiểu rõ lực một nhát chém của mình, mặc dù không dốc toàn lực nhưng để xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-than-lo/1043135/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.