Sự khô nóng trong xe cuối cùng cũng giảm đi một chút.
Trì Ngộ dựa vào vai Nhiễm Cấm, nhẹ nhàng xoa nắn cánh tay trái của nàng.
"Vẫn chưa lành hẳn sao?"
Nhiễm Cấm dùng giọng mũi "Ừm" một tiếng.
"Đã kiểm tra cẩn thận chưa? Có nghiêm túc nghe lời bác sĩ không?" Trong giọng của Trì Ngộ có chút bất mãn.
Một lúc sau, Nhiễm Cấm mới nói: "Có. Bác sĩ nói chừng ba tháng nữa mới hoàn toàn hồi phục."
Vốn dĩ đang rất không hài lòng với thái độ coi thường sức khoẻ bản thân của Nhiễm Cấm, đến khi nghe nàng nhu thuận mà thật thà trả lời như vậy, Trì Ngộ thật sự không có cách nào tức giận nàng.
"Bị kẹt như vậy không khó chịu sao?" Nhiễm Cấm nói đến phanh tay đang đâm vào thắt lưng Trì Ngộ.
Trì Ngộ ngồi trên ghế lái, lại tựa vào vai người ngồi trên ghế phụ, động tác này thật ra khá gượng gạo và cũng không thoải mái.
"Không khó chịu." Trì Ngộ nói, "Em mệt quá, chỉ muốn dựa vào chị thôi."
Nhiễm Cấm lại tiếp tục im lặng, nhưng tai Trì Ngộ dán lên vai nàng, ở một nơi gần ngực như vậy, cô có thể nghe rõ nhịp tim của nàng.
Giờ phút này, nó đang âm thầm tăng tốc.
Nhiễm Cấm cũng không nói gì thêm, đặt tay vào giữa eo Trì Ngộ và phanh tay, định làm một miếng lót nhằm giảm bớt cảm giác khó chịu của Trì Ngộ khi bị vật cứng chọc vào.
Nhưng vì vậy, tay của nàng lại bị đè lên.
Trì Ngộ khẽ cau mày, cầm tay Nhiễm Cấm về, đặt trên đùi nàng.
Sau khi nhẹ nhàng xoa nắn, lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-sung-cua-tao-hoa/1515285/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.