Triệu thị Mục Trường (bãi cỏ hoặc nơi trồng cổ để chăn gia súc của nhà họ Triệu)
Tôn Phật Nhi nằm trên ghế được đặt dướibóng cây để hóng mát, khóe mắt dường như lờ mờ nhìn thấy một bóng đen,nhưng bởi vì ngược sáng cho nên cô nheo mắt lại, chỉ thấy một hình dáng cao lớn mờ mờ ảo ảo, im lặng đứng dưới ánh mặttrời rực rỡ nhìn cô.
“Anh Diễm à?” Tôn Phật Nhi dụi dụi mắt,không nhịn được thở dài một tiếng, đã nhiều năm như vậy, anh ấy vẫnkhông thay đổi cái tính trầm mặc ít nói chút nào. “Sao anh đứng ở đây mà chẳng nói gì? Anh ngồi xuống đây đi, chúng ta cùngnói chuyện, được không? Anh đứng đấy nắng gắt lắm.”
“Vì sao trông em lại lo lắng buồn phiềnvậy, có chuyện gì à?” Con trai độc nhất nhà họ Triệu, Triệu Diễm, chậmrãi đi tới, anh cảm thấy rất lạ là vì sao cô em gái yêu quý của mình lại có vẻ mặt khổ sở như thế, lại còn ngồi ngây radưới gốc cây.
Triệu Diễm làm việc ở Mục trường này đãnhiều năm, dáng người mảnh khảnh của anh cũng vì thế mà trở nên sănchắc, vạm vỡ. Khuôn mặt tuấn tú, làn da ngăm ngăm đen, dáng vẻ đó rất giống các hiệp sĩ phương Bắc. Phong thái của anh có thể nói là mê hoặc, có vô số các thiếu nữ trong vòng mấy trăm dặm quanh đây của Triệu Thị Mục trường để ý đến anh.
Câu hỏi này của anh làm mắt Tôn Phật Nhi sáng ngời, giống như nhìn thấy cứu tinh, lập tức nhảy vọt tới trước mặt anh, ra sức kéo tay anh.
Quả nhiên, Triệu Diễm thoáng đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-sung-cua-hoang-de/537249/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.