Gia Minh ăn nốt chút mì còn thừa trong bát của Đào Đào, sau đó vào phòng bếp rửa bát, trong nhà trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng hát ru của Nhã Hàm giúp cô bé ngủ ngon hơn.
Tiếng bước chân rất nhỏ, một thân hình quen thuộc dính lên người hắn, hai tay vòng qua trước ngực, ôm lấy hắn, căn phòng vắng lặng.
Hai người đều không nói gì, Gia Minh chậm rãi bỏ bát trở lại, Nhã Hàm cầm lấy hai tay hắn, bảo hắn ôm mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại truyentop.net chấm cơm.
"Tay vẫn còn ướt đấy..."
"Em mặc kệ..."
Thanh âm của Nhã Hàm giống như động đất mà cũng nhẹ như tơ hồng.
"À."
Gia Minh cười cười, dùng khăn lau khô nước trên tay, sau đó mới quay người sang ôm lấy thân hình của nàng, đặt nàng ngồi lên đùi mình.
Mùa đông bốn năm trước, bọn họ cũng thường ngồi với nhau như vậy, Nhã Hàm đắp chăn mỏng, ôm gối nói chuyện với hắn, Gia Minh ôm nàng.
Một lúc sau, Gia Minh mở miệng:
"Mấy năm này... cực khổ cho em rồi?"
"Có Đào Đào em không khổ."
Nhã Hàm kéo cái chăn, cuộn mình rúc vào trong lòng hắn.
"Gầy hơn trước đấy..."
"Nhưng em thường tập luyện."
Nhã Hàm ngửa đầu nhìn hắn:
"Có nhận ra em nặng hơn không?"
"Nhớ rằng trước đây em rất rắn chắc."
Ngón tay luồn qua vạt áo, nhẹ nhàng áp lên da thịt của nàng, bốn năm trước khi da thịt tiếp xúc với nhau rồi, vậy mà bây giờ ngón tay hắn vẫn giống như là que lửa, thân hình Nhã Hàm run rẩy, nhắm mắt lại, sau đó mở ra, nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-sat/1417333/chuong-623.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.