Chương trước
Chương sau
Thuỵ Điển, sân bay quốc tế Stockholm.
Khắp bầu trời đều là hoa tuyết, Ngự Thủ Hỉ mặc một chiếc áo khoác da màu đen, cùng với một người bên cạnh đi ra khỏi phòng khách của sân bay, hắn duỗi lưng, hít sâu một hơi, nhìn thành phố trắng xóa trước mặt.
"Không khí châu Âu vẫn vậy, khác hẳn với Nhật Bản, có phải vậy không? Ngươi cũng đã đi nhiều nơi, cảm nghĩ có như vậy không?"
"Chỉ khác nhau ở tâm tình mà thôi."
Lưng đeo một cái túi du lịch thật to, Mộ Thôn Quảng Thụ cười cười:
"Đương nhiên, ở nông thôn không khí bao giờ chẳng trong lành, thành phố thì bon chen, tràn ngập bụi và không khí công nghiệp, mỗi nơi có cảm nhận riêng, chủ yếu tùy thuộc vào tâm trạng con người."
"Thực ra, ta rất muốn được như ngươi, nay đây mai đó, hôm nay nghe nói ngươi du lịch Thụy Điển, mai lại tới nước Nga, sau đó sang Châu Âu, nếu như không phải xử lý nhiều chuyện, ta cũng đi du lịch khắp nơi trên thế giới."
Mộ Thôn Quảng Thụ nhún vai cười:
"Cái này có gì đáng mà ước ao, ví tiền lúc nào cũng lép kẹp, sau đó thì bụng đói, tìm nơi làm thuê... Cậu không biết chứ, cái chuyện "Ô Long" tôi đã làm không dưới 10 lần, đúng là thảm kịch..."
Ngự Thủ Hỉ cười hì hì nghe hắn nói, sau đó thay đổi sắc mặt:
"Được rồi, thời gian nhạy cảm này ngươi tới Thụy Điển, có phải muốn xem trò vui không?"
"Vui cái gì mà vui, tôi đã nghe nói qua chuyện Không Kiến Chi Trần, nhưng mà cậu cũng biết, với tính cách của tôi, sao có thể làm những chuyện giống như cậu, đây là một điểm đã định trước trong hành trình mà thôi, à, cho cậu xem lịch hành trình..."
Hắn lôi lịch hành trình từ trong ba lô ra ngoài, Ngự Thủ Hỉ bất đắc dĩ thở dài:
"Này, mọi người quen nhau lâu như vậy rồi, ngươi đừng có lờ ta đi, sao mà trùng hợp như vậy được... Dù sao ngươi cũng phải nói cho ta biết một thứ gì đó..."
Mộ Thôn gia ở Nhật Bản không được coi là đại gia tộc, nhưng cho tới nay họ cũng nắm giữ không ít chuyện bí mật, có quan hệ với khá nhiều lĩnh vực, địa vị trong giới hắc ám cũng không tệ.
Mắt thấy Ngự Thủ Hỉ mở miệng, cái tên nam tử đặc thù nhất của Mộ Thôn gia trong mấy trăm năm đây cười cười.
"Cậu cũng đã điều tra xong rồi còn gì, tại sao còn bắt tôi nói... Được rồi được rồi, ta nghe gia tộc ta nói về chuyện Hấp Huyết Quỷ, ta nghe nói mấy năm trước ở Trung Quốc hình như cũng bắt được một con, trước kia bọn họ phát động chiến tranh với tòa thánh Vatican, sau đó đánh bại được Hấp Huyết Quỷ, có người nói đó là nhờ công lao của Không Kiến Chi Trần. Không Kiến Chi Trần kia rất lợi hại đấy, nhưng mà tôi chẳng biết nó là cái gì cả, thực ra mọi người cũng chỉ tranh luận về một thứ chưa biết mà thôi. Nếu như câu chuyện kia là thật, kiếm tiên Trung Quốc giết tới, bên chúng ta có 800 thần minh cũng chẳng chống đỡ được..."
"Ngay cả dị năng cũng có thật, Hấp Huyết Quỷ chưa chắc đã là thần thoại." Ngự Thủ Hỉ nói.
"Tiến hóa, đối với tiến hóa... chẳng ai nói trước được điều gì..."
Một chiếc xe dừng lại ở ven đường, hai người lại hàn huyên một hồi, sau đó Ngự Thủ Hỉ đi tới chiếc xe. Khi sắp tới, hắn quay đầu lại nói: "Ai, được rồi, ta vẫn muốn tìm người hỏi một chút, có một cô gái tên là Giản Tố Ngôn... Ngươi có biết không?"
Mộ Thôn Quảng Thụ nhíu lông mày, trên mặt hiện lên sự cổ quái:
"Biết chứ, đại mỹ nữ đấy."
"Ngươi cũng biết biết."
Ngự Thủ Hỉ nhíu mày, nói:
"Vậy... cô gái đó rốt cuộc..."
Hắn có chút chần chờ, nhưng Mộ Thôn Quảng Thụ hiển nhiên đã hiểu ý tứ, ánh mắt nhìn về phía bầu trời tuyết, tỏ vẻ trầm ngâm:
"Đối với cô ta, tôi chỉ có một cách nghĩ, ngàn vạn lần đừng có chọc tức nàng ta... nếu thực sự bị chọc giận, tôi nghĩ cả Nhật Bản cũng không chống được..."
"Vậy thì quá khoa trương rồi... Nhưng mà..."
Ngự Thủ Hỉ sửng sốt một lát, búng tay:
"Hiểu rõ."
***
Ngày 21 tháng 1 năm 2004, Viên.
Lúc tỉnh mộng, con người thường bị cảm giác lạnh lùng và sợ hãi bao trùm. Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - www.truyentop.net
Đại khái là vào những mùa hè năm cấp 2, nàng và Sa Sa tham gia kỳ thi võ thuật, Gia Minh đi theo, Tào Đông Phong vẫn như một con ruồi cả ngày bám đuổi, ba người một lòng đối ngoại, giả bộ thành hình dạng rất thân mật cho hắn xem.
Thực ra thì đó cũng là lần đầu tiên mình hôn Gia Minh, lấy việc công làm việc tư, trái tim thì cứ phù phù nhảy loạn...
Rõ ràng lúc đó còn nhỏ, vậy mà ba người lại ngủ chung một cái giường, ba người chen chúc nhau, đắp chung một cái chăn mỏng, thân hình đụng chạm.
Đêm hè oi bức nhưng nó lại mang lại cảm giác thoải mái, ba người chẳng ai nhắm mắt ngủ nổi, cũng không thấy buồn ngủ, nằm lỳ trên giường nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, ngắm trăng trên ngọn cây.
Sa Sa bò dậy, nói là đi mang thứ gì đó để về ba người cùng nhau đánh bài, tiếng bước chân tinh tế vọng từ ngoài hành lang vào trong. Sau khi trở về, nàng cầm về mấy cái kẹo đường, ba người ngồi trên giường mút mút, kẹo đường nhanh chóng chảy ra, dính vào tay nàng, nàng cúi đầu để ăn, vì vậy mà trên mặt của nàng cũng bị dính.
Gia Minh và Sa Sa ngồi cười nàng, nàng cố gắng muốn cho họ bị dính theo. Đột nhiên, nàng muốn mở mắt… cuối cùng thì mở thật.
Vì vậy mà bi thương...
Ánh sáng xuyên qua tấm rèm cửa sổ vào trong phòng, nàng có thói quen là trước khi đi ngủ tắt hệ thống lò sưởi, lúc nãy khi mơ mơ màng màng ngủ, nàng cảm thấy mình hơi lạnh, muốn tìm một thân thể ấm áp ở bên cạnh để sưởi, nhưng sau một lúc mới dần dần tỉnh táo lại, nàng nhìn trần nhà, cái mũi lại có cảm giác cay cay, đã hơn 3 năm trôi qua, vậy mà mình vẫn lưu giữ những ký ức trước kia, ngoan cố chống lại thời gian.
Mái tóc dài lúc nhỏ nàng đã cắt, bây giờ nó chỉ dài tới vai, nữ sinh học hệ âm nhạc rất ít người làm như vậy, trừ khi là họ có một con đường cho riêng mình.
Nhưng nàng không phải họ, nàng là một cô gái hợp với sự xinh đẹp truyền thống, có phần cứng cỏi và độc lập. Có người nói nàng thích hợp với con đường một mình hơn, nhưng chẳng có ai biết, ngày nào nàng cũng phải cắn chặt khớp hàm.
Đi tới Viên ba năm rưỡi, nàng cao hơn hai cm, gầy đi bốn kg, nhưng mà nhìn thân hình thì cũng chẳng có nhiều thay đổi.
Nhưng trên thực tế nàng trở nên co đơn hơn, cũng càng xinh đẹp trưởng thành, hai năm đầu tiên có rất nhiều người theo đuổi, có vô sô phương thức khác nhau, cũng có những người theo chủ nghĩa sô vanh bị nàng dùng thái độ lạt mềm buộc chặt cự tuyệt.
Năm kia có một tên có tính cách phóng đãng nói nàng mấy câu rồi động chân động tay, bị nàng bẻ gãy tay trước mặt rất nhiều học sinh trong trường, cái tên trêu đùa nàng kia vô cùng cường tráng, nhưng mà không chịu nổi một kích bẻ ngón tay mà Gia Minh dạy trước kia.
Tất cả mọi người ngây người, không một ai ngờ một người ôn nhu mềm yếu như nước lại có thể như vậy, từ đó về sau, phiền phức ít đi nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.