Cho tới khi máy bay bay khuất khỏi phạm vi mắt thường có thể nhìn thấy, đứng dựa bên cạnh một chiếc xe, Gia Minh mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Mở cửa xe, hắn ngồi vào chỗ tay lái một lúc, sau đó khởi động xe tiến vào trong dòng xe cộ đang chen lấn nhau di chuyển.
Điện thoại vang lên, hắn nhấn một cái, bên kia truyền tới một giọng nói.
"Alo, xin chào, Gia Minh, ta là Ứng Tử Lam, ta không biết ngươi bây giờ đang làm gì, nhưng ta muốn thay mặt em trai mình xin lỗi, chuyện đó..."
Ứng Tử Lam cố gắng bình tĩnh giải thích, Gia Minh lẳng lặng lắng nghe, trải qua khoảng 3, 4 phút như vậy, Ứng Tử Lam tổng kết:
"Chuyện cụ thể như thế nào ta sẽ tới Giang Hải, mong rằng ngươi có thể cho nó... một cơ hội..."
Im lặng, Gia Minh không nói lời nào, đại khái khoảng 5 phút qua đi, bên kia lại nói:
"Alo, ta là Ứng Hải Sinh, Cố Gia Minh, qua chuyện ở Nhật Bản, ta biết ngươi rất lợi hại, thế nhưng Ứng Tử Phong là con của ta, nếu như hắn có chuyện gì, ta cam đoan với ngươi, ta sẽ đích thân đến Giang Hải..."
Ứng Hải Sinh chưa nói xong, Gia Minh đã mở miệng.
"Các ngươi tới Giang Hải, ta sẽ cho các ngươi xem một tấm ảnh gia đình."
Sau đó, cuộc trò chuyện kết thúc.
***
"Con phải lập tức đi Giang Hải, cha cho người bảo Tử Phong mau chóng rời đi..."
Thấy điện thoại bị ngắt, Ứng Hải Sinh sắc mặt tái xanh, âm trầm giống như là sắp phun lửa, thấy Ứng Tử Lam nói muốn đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-sat/1417227/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.