Chương trước
Chương sau
Ra khỏi nhà, lúc này trời đã là hoàng hôn, đèn hai bên đường và ở trong nhà dân bắt đầu sáng lên, có vài nhà đã ăn cơm xong đi dạo bộ, lẫn vào trong dòng người tan tầm trở về.
Hai người bỏ rác vào một thùng rác ven đường, đi tới quảng trường học viện Thánh Tâm, sau đó đi vào một ... con đường bên cạnh, Linh Tĩnh cầm tay Gia Minh.
"Mà từ nhỏ tới giờ ba người chúng ta toàn ở chung với nhau, hiện giờ có hai người đi tản bộ, Sa Sa ở nơi khác không biết, nghĩ lại đúng là.. là lạ, ba người chúng ta nếu như không biết nhau, thì ngày tết cậu sẽ tới Hoàng gia, có lẽ là tới nước Mỹ du lịch, Sa Sa và tớ cũng sẽ đơn độc ra ngoài, vậy mà từ lúc quen cậu là khi mình 6 tuổi..."
Nhìn dòng xe cộ đi lại trên đường, thiếu nữ mỹ lệ xoa trán.
"Ký ức trúng đạn hơn 10 năm trước sao lại nhớ rõ như vậy..."
"Cũng đúng, cũng đã hơn 10 năm rồi, biết bao chuyện đã xảy ra..."
Linh Tĩnh nói, tựa đầu vào vai Gia Minh.
"Nếu như không có bình rượu vang đỏ của chú Liễu thì chúng ta có làm bạn bè tới lúc trưởng thành ra ngoài xã hội không? Ừ... Sau đó mỗi người chúng ta đều có được người mình yêu, và sẽ làm bạn bè..."
"Có mới là lạ chứ."
Linh Tĩnh thản nhiên cười, nói:
"Tớ nghĩ là nếu không bình rượu kia, có khả năng 50% là tớ sẽ nằm trên giường của cậu, 50% là Sa Sa, chỉ là thời gian sẽ chậm hơn mà thôi, chuyện giữa chúng ta ngày càng nhiều, nói không chừng sẽ có lúc cãi nhau, tớ và Sa Sa có thể làm bạn hay không còn khó nói... tớ khi đó thích cậu, Sa Sa cũng biết, nhưng khi đó nàng cũng thích cậu rồi chỉ là cậu ấy không nói ra mà thôi. Cậu cũng biết, khi đó Sa Sa còn nghĩ mình là đại tỷ, nói là phải giúp tớ, giúp cho cậu thích tớ, nhưng sau này cậu ấy mới nói là cậu ấy cũng thích cậu, chẳng qua là lúc còn nhỏ không hiểu chuyện, không biết phiền não. Nếu không thì trong lòng sẽ vô cùng khó chịu..."
"Trời, sao tớ không biết mình có mị lực như vậy..."
Gia Minh ngại quá sờ sờ mũi. Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - truyentop.net
"Mà nói tới cũng kỳ quái, cậu không đẹp trai, tính tình lại cổ quái đôi lúc xằng bậy —— ha hả, đương nhiên lúc đó tớ và Sa Sa còn là tiểu mỹ nữ, đi tới đâu mà chẳng có người theo, thư tình thì cả đống, cậu dám nói khi đó cậu không có ý nghĩ khác với chúng tớ lúc đó sao?"
"Tớ nghĩ là mình sẽ tự tin, giấu kín tâm tình không dám nói."
"Nói cũng đúng."
Linh Tĩnh cười đến xán lạn:
"Nếu như tới lúc này, ba người chúng ta mới nói thích nhau thì đúng là bi kịch, mặc kệ cậu chọn Sa Sa hay chọn tớ, thì tất cả mọi người cũng sẽ có cảm giác không thích nhau, và đương nhiên sẽ không làm bạn với nhau nữa... cảm giác này chỉ nghĩ thôi cũng khó chịu, cho nên bình rượu kia là cách giải quyết tốt nhất."
"A, nếu như tớ biết cách nghĩ của các cậu như vậy thì kiểu gì tớ cũng cưỡng bức các cậu ở chung."
"Ha hả, cậu không làm được đâu, tính cách từ nhỏ của cậu đã phản bội câu nói vừa rồi, cho dù là Hoàng gia hay giáo viên, hay người có địa vị xã hội, cậu chẳng cho ai thể diện, thế nhưng đối với tớ và Sa Sa, tới tận giờ cậu đều vô cùng cẩn thận, không hề làm chuyện ép buộc. Lần này Sa Sa ra ngoài cũng vậy, nếu như là người khác, họ nhất định sẽ nỗ lực khuyên nàng, tớ chẳng nhẽ không biết sao, Sa Sa quan tâm nhất chính là cậu, cậu mà nói không được thì khẳng định cậu ấy sẽ không dám trái lời, nhưng mà cậu chẳng có tâm tư khuyên bảo, từ đầu đã đồng ý với cậu ấy, sau đó chạy qua năn nỉ tớ... Từ nhỏ đến lớn, cậu không làm được đâu..."
Gia Minh nhún vai:
"Nếu nói vậy thì cậu càng ngày càng không đáng yêu..."
"Nói cái gì đó!"
Mím môi, Linh Tĩnh hung hăng nhéo lưng hắn, giọng nói mang theo sự uy hiếp.
"Trưởng thành mà."
Gia Minh cười:
"Khi còn ở trường học, tớ thấy cậu nói chuyện với người con trai khác, tớ cũng khó chịu a, Linh Tĩnh trưởng thành rất xinh đẹp, ung dung, có khí chất, khi cậu nói chuyện tớ đều chăm chú nghe, cậu còn lợi hại hơn so với chị Nhã Hàm… Thực ra lần đầu tiên khi tham gia biểu diễn với cậu tớ cũng khẩn trương, mỗi ngày chúng ta ở cùng nhau lại là một ngày mới mẻ, a, được rồi, đêm giáng sinh lần trước tớ hát Đông Phong Phá, chúng ta ở trong trường, cậu nói chuyện với Đông Phương Lộ thế nào tớ còn nhớ rõ... Người ta trước kia là cô dâu nhỏ của Gia Minh, bây giờ là tiểu lão bà của Gia Minh, tối nào cũng phải ngủ chung, đã bị dùng qua rất nhiều lần, là hoa tàn bại liễu, lớp trưởng Đông Phương là người rất tốt, tôi không xứng với cậu... Ha hả..."
Linh Tĩnh cúi đầu, do dự một lát:
"Bởi vì không mới mẻ, không đáng yêu, cho nên cậu không thích?"
"Không, càng thích, nói không hết lời cái thích này, thích tới mức cậu không thể tưởng tượng nổi..."
Gia Minh ôm nàng, ngừng lại một chút, nói:
"Mặc kệ là thời gian nào, tớ đều thích... A..."
"Vậy sao cậu nói tớ không đáng yêu."
Linh Tĩnh véo hắn một cái:
"Ngủ cũng đã ngủ với cậu hơn 2 năm, có cái gì mà cậu không nhìn thấy, còn ở trước mặt cậu giả bộ đáng yêu, cậu chẳng nhẽ không mắng tớ buồn nôn sao, đáng yêu cũng không để cho cậu xem, nếu như ra ngoài làm việc thì có thể dùng được... V..."
Thiếu nữ vươn hai ngón tay, mỉm cười thanh thuần, quả nhiên là giống nụ cười trên quảng cáo, bên cạnh có một đôi tình nhân, nam nhân quay đầu sang ngẩn ngơ nhìn Linh Tĩnh, sau đó bị bạn gái véo một cái.
Gia Minh xoa gò má của nàng, Linh Tĩnh ôm lưng Gia Minh đùa một trận, đi thêm được một đoạn, Linh Tĩnh đưa tay cản một chiếc xe taxi:
"Tớ không muốn về nhà, chúng ta qua đó thăm Sa Sa đi."
Vì vậy, ngày đầu tiên ở riêng, ba người ngủ ở bên nhà Sa Sa, ngày thứ hai lại tới trường, mới xa nhau đương nhiên là không quen, Sa Sa thỉnh thoảng về nhà ở, một nửa thời gian thì ở nhà ăn cơm chiều, một nửa thì ra ngoài ăn.
Thời gian mà Linh Tĩnh và Gia Minh tới Sa Trúc bang ít hơn, đôi khi ở lại đùa giỡn, đôi khi ngủ chung giường với Sa Sa. Dù sao mọi người ở với nhau hơn 2 năm, chuyện 3P đã thành thạo, hơn nữa cái cảm giác tiểu biệt thắng tân hôn đúng là mới mẻ. Chắc là do ở nhà Linh Tĩnh chiếm Gia Minh nhiều, nên có lúc nàng đá Gia Minh vào với Sa Sa.
Cứ chạy tới chạy lui hai nơi như vậy, đại khí là Sa Sa cũng dần quen với công việc của bang phái, chuyện tiếp theo chỉ là kinh nghiệm quản lý mà thôi, trong thời gian này nàng tiếp xúc với rất nhiều tin tức hắc ắm.
Vốn Gia Minh còn bảo Tiểu Mạnh nói dối Sa Sa, nhưng bây giờ đã nói thẳng ra, tuy rằng không biết Sa Sa bị đả kích như thế nào, nhưng mà nhìn bộ dáng của nàng thì đã không còn xốc nổi như trước.
Vừa học tập chuyện hắc đạo, vừa ôn thi tốt nghiệp THPT hiệu suất đương nhiên không cao, nhưng bởi vì Sa Sa nỗ lực, thành tích chí ít so cũng tốt hơn nhiều so với thời gian trước kia, nhưng mà có một vài lần Gia Minh một mình tới chơi, thấy Sa Sa bắt đầu có hứng thú với chuyện nấu ăn, cao hứng bừng bừng đến thành phố mua một đống đồ nấu cho Gia Minh ăn.
Đại khái là bởi vì Linh Tĩnh và Gia Minh hiện giờ đang sống cuộc sống của hai người, cho nên Sa Sa bắt đầu cảm thấy có hứng thú, chỉ là thiên phú nấu ăn của nàng không cao, cho nên đôi khi Gia Minh phải tự thân xuất mã ngăn cơn sóng dữ, mới có thể giúp hai người no bụng.
Thời gian cứ như vậy qua đi, tháng 4 năm 2002, đây là một tháng giữa năm, trong một ngày nghỉ, Linh Tĩnh, Sa Sa, Gia Minh đều ở Diệp gia võ quán nghỉ ngơi, Nhã Hàm cũng tới chơi, đúng lúc này vợ chồng bác Diệp nhắc tới một việc:
"Được rồi, Linh Tĩnh nó có muốn thi đàn dương cầm không vậy?"
"Đúng vậy, em ấy chưa nói với cháu, nhưng mà cháu nghĩ ý của em ấy là như vậy."
Bởi Linh Tĩnh gần đây đã có chủ kiến của mình, cho nên vợ chồng bác Diệp phương cũng không còn quản lý nghiêm nữa, việc này đều do Linh Tĩnh tự mình làm chủ, hiện giờ đem chuyện này ra hỏi, Nhã Hàm gật đầu.
"Chọn đàn dương cầm cũng tốt, mà dù sao cháu còn là giáo viên của Linh Tĩnh, vậy thì... học đàn dương cầm, Linh Tĩnh có thiên phú trời ban cao nhất trong số người cháu từng thấy, trước đây cháu ở bên Cambridge học có quen một người bạn, hiện giờ hắn là một trong những người phụ trách Học viện nghệ thuật âm nhạc Viên của nước Ý, gần đây có tới Giang Hải... Thành thật mà nói về phương diện giáo dục trường này tốt nhất thế giới, bọn họ có chiêu sinh ở Trung Quốc, nhưng mà số lượng không nhiều... A, tin tức rất nhiều, thành thật mà nói nếu như Linh Tĩnh có ý như vậy, cháu có thể bảo bạn cháu giúp một lần phỏng vấn, chỉ cần tùy tiện đàn một bài là được. Đương nhiên xuất ngoại là đại sự, cho dù không muốn đi thì để người kia chỉ dạy Linh Tĩnh một chút cũng tốt... Cháu nghĩ, việc Linh Tĩnh trúng tuyển khẳng định không thành vấn đề, vấn đề ở chỗ có đi hay không mà thôi..."
Nàng nói xong câu này, vợ chồng bác Diệp hưng phấn vô cùng, Linh Tĩnh nhíu mày, nhìn sang Gia Minh và Sa Sa, trong lúc nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ, một lát sau nàng mới nói:
"Con không muốn xuất ngoại..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.