Chương trước
Chương sau
"Thật xinh đẹp."
Mặt sẹo cười,
"Cũng rất to gan. Tao chưa thấy ai gặp đội hình như vậy rồi mà vẫn dám đi thẳng tới. Chúng ta xuống xem cô ta muốn nói gì thôi."
Hắn nói xong liền xoay người ra khỏi phòng. Liễu Sĩ Kiệt cũng theo phía sau, nói:
"Lão đại, có cần cho người lấy súng không?"
"Làm ơn đi! Chúng ta có hơn hai trăm người, cô ta chỉ có một mình. Nếu muốn xung đột chính diện, cô ta dám đi thẳng đến như vậy? Nhất định là trong tay nắm giữ lợi thế nào đó. Trước hết cứ xem cô ta muốn nói gì đã... Có điều, cô ta giết Gấu Trắng, hôm nay đám Andrea lại bị giết một cách khó hiểu, bất kể vì chuyện nào, hôm nay cô ta đừng mong ra ngoài được."
Hắn lạnh lẽo cười,
"Nhưng để đề phòng bất trắc, bên trên đã sắp xếp xong xuôi chưa?"
"Tay súng bắn tỉa đã chuẩn bị xong."
"Như vậy là tốt rồi!"
Nhún vai, hắn dẫn đầu đi qua cánh cửa cuối hành lang. Cô gái áo trắng ung dung đi về phía này, nhưng ánh mắt nàng lại rơi vào Liễu Sĩ Kiệt, khóe miệng nhếch lên tựa như mãnh thú khát máu nhìn thấy con mồi của mình.
Ba mươi mét, hai mươi lăm mét, hai mươi mét... Mặt sẹo nở nụ cười, giang tay ra nghênh đón.
"Này, vị mỹ nữ kia, xin hỏi hôm qua là cô đập phá cửa hàng nhỏ của tôi phải không? Trước tiên xin giới thiệu, bọn họ thường gọi tôi là Gabriel.... Ồ, xin hỏi cô có biết tiếng Pháp không? Nếu không ở đây tôi cũng đã chuẩn bị người phiên dịch tiếng Anh hoặc tiếng Trung."
Nghe thấy Gabriel lên tiếng, cô gái áo trắng mỉm cười, thản nhiên lắc đầu. Nàng cứ đi thẳng tới, đám tay chân tụ tập xung quanh không ngăn cản nhưng đều vây quanh một cách tràn đầy địch ý, ngăn cản lối thoát đi của nàng. Đến lúc này, một gã đàn ông rốt cuộc cũng đưa tay ra đẩy vai nàng một cách khiêu khích.
Sau đó là tiếng hét thảm thiết. Nguồn truyện: truyentop.net
Trong nháy mắt đó, cô gái chỉ tùy ý giơ tay trái lên bắt lấy bàn tay đang đẩy tới rồi bẻ ngược lên. Tiếng xương vỡ vụn vang lên, đồng thời, gã này bị một cái tát đánh nằm bẹp xuống đất, máu tươi chảy ra ồ ồ từ thái dương. Mà hoàn thành những động tác này, bước tiến của cô gái hoàn toàn không có chút dừng lại. Nhưng sau một giây, hai tên tay chân lợi hại nhất của Gabriel là Hôi Lang và Sơn Sư đồng thời vọt lên, đưa tay ngăn lại bước tiến của nàng.
Cô gái dừng lại, tuy nhiên, tiếng Pháp chính gốc lạnh nhạt vang lên trên đường:
"Hôm nay tôi đến đây không phải để làm quen với ai, người hôm qua đã truyền đạt cụ thể ý định của tôi rồi. Giao ra người phía sau ông, tôi sẽ rời đi."
Ánh mắt liếc về phía gã đàn ông bị cô gái đánh ngã, Gabriel nhíu mày:
"Tôi giao ra sẽ có lợi gì? Nếu không giao sẽ có hại thế nào?"
Cô gái cười, thành khẩn gật đầu tựa như một nhân viên bán bảo hiểm tìm đến nhà người ta vậy:
"Giao, các người có thể sống sót. Không giao, các người sẽ chết."
Có vẻ không ngờ lại nhận được câu trả lời trực tiếp như vậy, Gabriel ngẩn người, sau đó đột nhiên cười phá lên. Hắn vừa cười, đám người xung quanh cũng bật cười một cách giễu cợt. Gã đàn ông có ngoại hiệu Sơn Sư tiến lên một bước, cúi đầu nhìn nàng:
"Tôi nghĩ cô muốn chết hả?"
Gabriel cười đủ, nói:
"Cô dựa vào cái gì?"
Dường như hoàn toàn không cảm thấy áp lực khổng lồ khi bị hơn hai trăm người bao vây, cô gái áo trắng vẫn mỉm cười:
"Vốn có thể nói rất nhiều thứ, chẳng hạn như tôi biết kế hoạch của các ông, chẳng hạn như rất nhiều chuyện có thể dùng để uy hiếp các ông, nhưng không cần thiết. Những gì tôi đang nói chính là sự thật sắp xảy ra, không có uy hiếp dư thừa đáng nói nào cả. Giao người, các người sống, tôi rời đi. Không giao người, tôi giết các người, dẫn người đi. Chỉ đơn giản như vậy."
Có lẽ thái độ bình tĩnh khác thường của cô gái khiến đám người xung quanh cũng cảm thấy áp lực quỷ dị, tiếng cười thưa thớt ngừng lại. Liễu Sĩ Kiệt tiến lên một bước:
"Rốt cuộc cô là ai?"
"Tôi là Giản Tố Ngôn, đến đây vì Liễu Chính."
"Vậy hả, tốt, cô Giản Tố Ngôn!"
Cô gái vừa nói hết lời, vẻ mặt Gabriel đã trở nên dữ tợn, vươn tay ra chỉ thẳng vào mặt đối phương,
"Bất kể thế nào tôi cũng có thể cho cô biết, cô đừng hòng rời khỏi đây."
Nói xong những lời này, đang muốn xoay người lại thì động tĩnh ở đầu đường đã thu hút sự chú ý của hắn. Hơn trăm ánh mắt đồng loạt nhìn sang, chỉ thấy một chiếc xe hơi hoa lệ đang chầm chậm chạy về phía bên này. Hơn mười người ra hiệu bên này không thể đi vào nhưng dường như tài xế không hề nhìn thấy, chiếc xe vẫn cứ lao thẳng tới. Loại xe này phần lớn đều có thể chống đạn, không nhận được chỉ thị cụ thể, đám người kia cuối cùng cũng chỉ có thể tránh ra, mặc cho chiếc xe kia dừng lại cách bên này khoảng ba, bốn mươi mét.
Đang bị vây giữa đoàn người, Giản Tố Ngôn nhún vai, nói:
"Ồ, khách không mời mà đến..."
"Rốt cuộc là ai..."
Gabriel và Liễu Sĩ Kiệt đồng thời nhíu mày, quay lại nhìn Giản Tố Ngôn. Có điều bọn hắn sẽ không thực sự vì chuyện này mà lo lắng, một chiếc xe như vậy có thể chứa được bao nhiêu người chứ. Đám người xung quanh cũng chờ đợi biến hóa tiếp theo.
Khoảng nửa phút sau, rốt cuộc một cánh cửa của chiếc xe hơi màu đen cũng mở ra, một cô gái bước xuống xe.
Khuôn mặt tinh xảo mang theo nụ cười kiệt ngạo, đồ tây phẳng phiu, cà vạt, tóc buộc thành đuôi ngựa đơn giản, đeo một đôi găng tay trắng thoạt nhìn giống một quản gia của quý tộc thường thấy trong phim ảnh. Ánh mắt nàng quét qua hơn hai trăm người xung quanh, hơi dừng lại trên người Giản Tố Ngôn một chút, giương cằm lên xem như chào hỏi. Nàng đi đến mở cửa sau chiếc xe hơi ra, sau đó, tiếng lộp cộp trong trẻo do giày cao gót dẫm xuống mặt đường quanh quẩn trên con phố.
Đó là một cô gái mặc lễ phục màu tím sẫm, dường như vừa mới trở về từ một buổi dạ hội quý tộc long trọng, trên khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng toát ra đầy vẻ cao quý, váy dài thướt tha, giày cao gót cao và nhọn, đôi găng tay màu trắng được thêu viền hoa, trên cổ trắng nõn là một sợi dây chuyền bằng đá quý quý giá, mái tóc dài được tỉ mỉ chải chuốt làm toát ra vẻ tươi đẹp mà ưu nhã. Nàng quét mắt qua đám người phía trước, sau đó dừng lại trên người cô gái áo trắng, nở nụ cười.
"Rốt cuộc các người là ai? Không phải việc của mình thì tốt nhất là không nên xen vào!"
Mắt thấy hai cô gái hoàn toàn không có vẻ là người bình thường, mặc dù Gabriel không đến nỗi sợ hãi nhưng vẫn cẩn thận cảnh cáo một câu. Nhưng mà, đáp án nhận được lại không theo mong muốn của hắn.
"Chuyện nực cười nhất trên thế giới là một số người rõ ràng chỉ là cừu nhưng lại cứ cho rằng mình là sói..."
Thậm chí không thèm nhìn Gabriel, trong tiếng giày cao gót nện xuống mặt đường, dưới ánh mắt soi mói của hơn hai trăm người, cô gái mặc lễ phục dạ hội nghênh ngang bước về phía Giản Tố Ngôn, nở nụ cười ưu nhã và vui vẻ,
"Cuối cùng cũng gặp, Giản Tố Ngôn.
Paris, buổi tối ngày 23 tháng 1 năm 2000, trong bầu không khí thế này, từ ý nào đó mà nói, ba "cô gái" kinh khủng nhất trên thế giới rốt cuộc cũng tụ tập lại với nhau lần đầu tiên.
"Vận Mệnh Chi Nữ" Kelly Denime.
"Nữ Hoàng U Ám Thiên Cầm" Natalie Anne.
Giản Tố Ngôn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.