Máy bay ngừng rung, sự hoảng loạn trong máy bay cũng biến mất, khi Đông Phương Uyển rời khỏi chỗ ngồi đến toilet, Vương Đồ Giai vốn đang nói chuyện với mấy nam sinh khác đột nhiên quay đầu nói:
"Này, Cố Gia Minh."
"Sao?"
"Sao lúc nãy cậu chẳng có chút sợ hãi nào thế?"
Gia Minh ngẩn người:
"Sao tự dưng lại hỏi vậy?"
"Tớ nhìn thấy sắc mặt của tiếp viên hàng không còn tái mét, trong khi đó cậu vẫn có thể đùa giỡn."
"Đâu có."
Gia Minh nở nụ cười, nhỏ giọng nói:
"Mấy người bên cạnh cậu chẳng phải cũng rất trấn định ư, đám Lý Tùng chẳng phải cũng vẫn cười hay sao."
"Mọi người có cười nhưng mất tự nhiên, trong khi cậu với Tiểu Uyển lại đang đùa giỡn, coi như chẳng có việc gì..."
"Tại tớ không chú ý đấy thôi."
Gia Minh cười nói:
"Huống chi có mỹ nữ ở bên tớ quên mất sợ hãi, chứ thực sự tớ cũng rất sợ."
Hai người dù sao cũng không có gì giao tình gì, Vương Đồ Giai cười cười:
"Tớ cảm thấy cậu chẳng sợ chút nào."
Lúc này Đông Phương Uyển đang đi từ trong toilet ra ngoài, trên mặt đỏ bừng dính đầy nước, đi tới chỗ ngồi bên cạnh Gia Minh thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực cười nói:
"Làm tớ sợ muốn chết, sợ muốn chết."
Mọi người ở trên máy bay lúc này đã cởi áo bông hoặc áo khoác, Đông Phương Uyển lúc này mặc một chiếc áo màu vàng nhạt, có một cái dây buộc vòng quanh người, lúc này vỗ ngực cười đúng là đáng yêu và xinh đẹp vô cùng.
Cái cảm giác đáng yêu nhận ra ở trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-sat/1417175/chuong-465.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.