Lôi Khánh lắp bắp nói:
"Bọn họ, hai người bọn họ... trước kia có quen biết hay sao?"
"Trước kia?"
Charles nhíu mày:
"Theo ta được biết, thì... hôm qua chính là lần đầu tiên họ gặp mặt..."
"Ngày hôm qua, ngày hôm qua, ngày hôm qua, ngày hôm qua, ngày hôm qua... Ngày hôm qua?"
"Đúng vậy, điểm này có thể xác định, nhưng mà... Lôi tiên sinh? Anh làm sao vậy?"
Lôi Khánh há miệng, kinh ngạc đứng đó, trong đầu vang lên một câu nói.
"Ta có một thiên phú... đó chính là... tán gái..."
Thiên phú này quá đáng giận.
...
Ầm một tiếng, cánh cửa xe màu đen được mở ra, bên trong là một căn buồng tương đối hỗn loạn, nào là máy vi tính, máy chụp ảnh, kính viễn vọng, dụng cụ nghe lén, vệ tinh, máy đun nước, cà phê, bếp lò, khăn mặt, nội y, tất chân... phần lớn nó được vứt một cách lung tung, đương nhiên còn có một cái giường nữa.
"Ta không lên giường với tiểu nam hài, trước kia ta chỉ nói dối ngươi thôi."
"Đây đúng là chuyện khiến người khác tiếc nuối, ngươi biết không, ngươi nói câu này làm trái tim ta vô cùng đau đớn."
"Nhưng mà giả như ngươi là Giản Tố Ngôn ta có thể suy nghĩ một chút."
Vừa tiến vào bên trong xe, nữ tử cao quý hình như đã biến mất, giày cao gót, tất chân được vứt trên sàn nhà, sau đó ngồi lên trên giường, tiến hành một số thao tác trên những dụng cụ phức tạp.
"Bên trong thành chúng ta đã không còn bao nhiêu đầu mối, trong lần dã ngoại này ta đã lên một cái danh sách, đại khái là có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-sat/1417123/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.