Tiếng bước chân sàn sạt vang lên trong rừng, hai người một trước nột sau, tình cảnh khá quái dị.
Gia Minh đút tay vào túi quần đi đằng trước. Đông Phương Uyển ôm một đống cành khô đi phía sau, con ngươi chuyển tới chuyển lui thỉnh thoảng lại cắn môi, vẻ mặt phức tạp. Đi được một đoạn, Gia Minh nghiêng đứng lại, nói:
"Ách..."
Còn chưa kịp nói gì thì ánh mắt như muốn giết người của Đông Phương Uyển đã trừng tới.
"Ách... Thôi vậy."
Hắn buông tay, tiếp tục bước đi. Qua một lát, Đông Phương Uyển khẽ cắn môi, mở miệng:
"Này."
"Cái gì?"
"Cậu... nhìn thấy gì..."
"Không thấy gì cả."
"Làm sao có thể không thấy được."
"Cách xa quá, nhìn không thấy."
"Cậu nói dối!"
"Trong rừng rất tối."
"Không ngờ được cậu còn có bộ mặt thế này!"
"Rốt cuộc là cậu hi vọng mình thấy được hay không thấy vậy?"
Vấn đáp nhanh chóng tựa như rang đậu xong, hai người lại đứng ở đó trừng mắt nhìn nhau. Vẻ mặt Đông Phương Uyển bối rối, nhìn chằm chằm hắn, cắn chặt môi dưới không chịu thả ra, nghiễm nhiên như muốn cắn nát môi mình để hù dọa đối phương. Chuyện kể rằng thời cổ đại có một vị tướng quân, trước trận chiến thường trực tiếp giết chết mấy trăm tử sĩ trước trận tiền, sau đó sĩ khí của đối phương không công sẽ tự phá - loại hành vi này có phương thức khác nhau nhưng kết quả nghiễm nhiên lại giống nhau đến kì diệu. Chỉ tiếc rằng hiện giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt nếu còn có người tự mình bại mình như vậy thì sợ rằng địch nhân sẽ chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-sat/1417118/chuong-408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.