"Thế thì sao tôi nhịn được chứ? Diệp Hàm ông trước giờ tính tình không thích khoa trương, cho nên không mở võ quán lớn... Ài, không phải tôi chê trách gì ông, nhưng võ quán bây giờ lớn như thế, tôi có thể bỏ qua sao? Bây giờ đệ tử của tôi bị đánh, tôi không thể nào nhắm mắt làm ngơ được, ông đừng khuyên tôi, hôm nay trận tỉ võ này bất luận thế nào tôi cũng phải tham gia, nếu không như thế, ông nói tôi phải làm sao đây chứ..."
Có những trường hợp, thể diện của một người đàn ông lớn bằng trời, nhưng sư huynh đệ hai người từng học võ với nhau, là bạn tốt qua nhiều năm, cũng là một mối quan hệ khó có được, vì vậy mà Hà Nghệ Hồng mới không ngang ngạnh nói những câu như "ông xem thường tôi". Diệp Hàm thở dài, không biết nên nói gì nữa, ông ta tuy tính cách không màng danh lợi, trước giờ chưa từng đề xướng khuyến khích đấu võ, nhưng cũng biết rằng có đôi khi đánh nhau là không thể tránh. Võ quán của Hà Nghệ Hồng lớn như thế, lần này nếu như không đánh, sau này có còn đệ tử nào muốn theo ông ấy học võ nữa không, tuy miệng nói là để rèn luyện sức khỏe, nhưng đa số thanh niên sau khi học võ xong đều có ý nghĩ là không biết có thể đánh thắng người khác không. Nhưng đánh nhau xong sẽ thế nào, biết rõ là đánh không lại, đệ tử sau khi bị đánh, sư phụ lại xông vào bênh vực để rồi lại bị đánh một trận, mà lại không dám báo cảnh sát, cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-sat/1417104/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.