"Rất đẹp..."
Mẹ hai sững sờ một chút, nói:
"Chẳng phải con đã nói, con với một người bạn cùng lên thuyền, là bạn đại học Giản Tố Ngôn của con hay sao?"
"Đúng vậy."
Nhã Hàm vội vàng gật đầu, chỉ thấy mẹ hai trợn mắt:
"Tại sao có thể như vậy..."
"Thế nhưng... Chúng con đã gạo nấu thành cơm rồi..."
Nhã Hàm cười đến nheo hai mắt lại.
"Cái gì mà thành cơm... Con đừng nói giỡn, nếu cha con biết, không đánh chết con mới là lạ!"
Thấy Nhã Hàm nói chuyện nửa đùa nửa thật, nàng cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ còn cách mang Trương Kính An ra hù dọa. Nhưng mà điều này cũng chẳng có lực uy hiếp. Nhã Hàm vẫn không biết hối cải cười, hai người thật thật giả giả đùa một lúc, sau đó mẹ hai đẩy cửa đi ra, Nhã Hàm vội vàng đuổi theo.
"Mẹ hai, mẹ làm gì thế?"
"Mặc kệ con, nếu con không nói thật, ta đi tìm cô ta!"
"Uy uy uy. Đừng mà, mẹ hai, cô ấy nói không muốn ai quấy rầy cả."
"Ta quấy rầy cô ta đấy, cô ta có thể đánh ta sao!"
Hai người một trước một sau bước thật nhanh, thấy Kiều Quốc Duệ cùng Phương Quốc Lâm đang ở phía trước đi tới. Trong khoảng thời gian mà Gia Minh cùng Nhã Hàm đơn độc du ngoạn, mẹ hai cũng những người này đã trở nên quen thân, cho nên lập tức bắt chuyện, sau đó kéo Kiều Quốc Duệ lại, hỏi:
"Này, có thấy Giản Tố Ngôn đâu không?"
"Giản Tố Ngôn?"
Kiều Quốc Duệ đưa mắt nhìn Phương Quốc Lâm nói:
"Chúng tôi cũng đang nói tới chuyện này bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-sat/1417029/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.