"Con muốn trở lại."
Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng quanh quẩn trong sân, vẻ mặt khá quái dị, Thiên Vũ Chính Tắc cúi đầu nở nụ cười hứng thú. Chưa từng bị con gái cãi lại như vậy, Nguyệt Trì Chính Không tức giận vỗ mạnh xuống chiếc chiếu bên cạnh:
"Đây mới là nơi ngươi nên ở lại!"
Nhận ra lời nói của mình hơi không thoả đáng, Huân chần chừ một lát, sau đó vẫn quật cường nói:
"Con muốn đi Giang Hải."
Đến đây, dường như đã không cần thiết phải nói thêm gì. Nếu là bình thường, ngay cả ý định một đao bổ chết con gái Nguyệt Trì Chính Không cũng có, chỉ là lúc này Thiên Vũ Chính Tắc đang ở đây, đương nhiên không thể làm bừa được. Hiện giờ ở nói này có nhiều người, hắn không thể quay lại nhìn Thiên Vũ Chính Tắc, vì vậy cũng không thấy được nụ cười quỷ dị trên khuôn mặt chữ điền kia. Hít sâu một hơi, hắn phất tay với mấy người bên cạnh:
"Bắt lại! Nhốt nó vào trong phòng không cho ra ngoài!"
Mặc dù đa số người trên sân luyện võ lúc này đều là học viên nhưng bên cạnh đó cũng có một số vệ sĩ nhằm đối phó với tình trạng đột phát, những người này quá nửa là thành tích trong quá trình luyện tập không đủ xuất sắc, không thể nhận được địa vị cao nên mới trở thành người sai vặt bình thường. Nguyệt Trì Chính Không vừa phất tay, hai gã đàn ông đeo kiếm dài đã đi vào trong sân, bước về phía Huân đang quỳ ở giữa sân.
Lúc này những người ở quanh sân hoặc tiếc nuối, hoặc coi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-sat/1416923/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.