Chương trước
Chương sau
Đúng như Dịch Hoa Anh nói, ban đầu hắn tiếp xúc với Nhã Hàm, thứ nhất là vì Nhã Hàm xinh đẹp và gia thế của nàng, thứ hai là vì mâu thuẫn giữa hắn và Hứa Mặc, vốn không ôm hi vọng quá lớn nhưng vừa rồi Dịch Hoa Anh lại mang đến hi vọng cho hắn: Thái độ của Nhã Hàm với hắn có vẻ như tốt hơn so với Hứa Mặc, hẳn có hi vọng, nhưng sau khi phân tích một lúc thì hi vọng này lại dường như lập tức sụp đổ. Nhã Hàm thậm chí có thể khóc cả đêm vì người đàn ông nàng yêu, có thể từ chối tất cả các lời mời của Hứa Mặc và những người khác, vậy thì nàng nói cười với mình cũng có là gì, quan trọng nhất là có lẽ nụ cười kia căn bản không phải dành cho mình, có lẽ khi đó nàng đang nghĩ đến người đàn ông nàng yêu kia, điều này hắn cũng nghĩ đến nhưng lại không muốn nói ra.
Cho nên trong nháy mắt, Nhã Hàm và bối cảnh, thế lực khổng lồ sau lưng nàng dường như lại cách mình rất xa. Không phải chưa thất vọng, mà là chưa từng có hi vọng, tạm thời không nói có phải Dịch Hoa Anh kích động động hắn vì không vừa mắt với Hứa Mặc hay không, kết quả cuối cùng là hắn thực sự bị thuyết phục. Đánh thuốc mê là chuyện nhỏ, hắn đã nghe vô số người nói rằng đã làm chuyện này, nào ngờ đến lượt mình thì lại gặp bất trắc như vậy.
Vấn đề là hiện tại nên giải quyết thế nào, không phải không có tiền, nhưng liền lúc lấy ra một trăm vạn thì hắn vẫn cảm thấy đau lòng, không phải hắn không thể từ chối trận đấu này, mà là hắn không dám. Thằng bé kia muốn thay Nhã Hàm chơi. Nhã Hàm lấy ra một trăm vạn, điều này nói rõ Nhã Hàm vốn luôn mềm lòng muốn cố ý đè ép chuyện này xuống, chỉ cần xong trận này, bất kể là thắng hay thua - nếu mình thắng thì đương nhiên còn phải đem tiền trả lại - từ nay về sau cũng xem như được dàn xếp ổn thoả.
Hắn vô thức nói thật:
"Tạm thời tôi không mang theo nhiều tiền như vậy, .."
"Không sao, tôi tin tưởng nhân phẩm của anh. Thắng, anh có thể lấy số tiền này, nếu thua thì viết giấy nợ lại là được rồi."
Gia Minh cười móc một đồng xu ra.
"Vậy thì mặt trước thì anh đánh trước, nếu là mặt sau thì tôi đánh, thế nào?"
Mã Thác hơi do dự nhìn vẻ mặt khó đoán của Nhã Hàm, sau đó Dịch Hoa Anh vừa mới nói chuyện với hai người chị họ của Gia Minh bước tới từ đằng sau, ghé vào bên tai Mã Thác nói gì đó. Mã Thác cắn răng, rốt cuộc cũng gật đầu:
"Bắt đầu đi."
Thẳng nhóc này chơi billard chắc cũng không ra sao, mình muốn thắng nó thì chỉ là chuyện nhỏ, trước cứ đánh thắng rồi xin lỗi Nhã Hàm - đương nhiên không thể nhận chi phiếu - tạm thời chỉ có thể như vậy, hay là mình dứt khoát thua sẽ tốt hơn?
Sau một phen suy tư, hắn quyết định mình cứ đánh thắng trước, sau đó lại nhận lỗi với Nhã Hàm thì có vẻ thành tâm hơn. Chỉ là hướng phát triển của mọi chuyện không cho hắn có nhiều cơ hội lựa chọn.
Kết quả khi tung đồng xu là Mã Thác đánh trước. Hắn từng tập luyện billard rất cẩn thận, từng có thành tích một cơ ăn chín mươi tám điểm, tự tin rằng mình cùng không kém những tuyển thủ chuyên nghiệp là bao. Đương nhiên, cơ đầu tiên không phải ai cũng có thể đưa bóng vào rọ được, một cơ đánh ra, bóng trắng vừa nhẹ nhàng chạm vào bóng đỏ liền dừng lại, lưu lại cho Gia Minh cơ đầu tiên không có ý nghĩa gì cả.
Đi tới bên bàn, Gia Minh đánh nhẹ vào bóng trắng, bóng đỏ hơi lăn một chút, nhưng đương nhiên vẫn chưa có gì đặc sắc.
Theo tình huống này, cơ tiếp theo là có thể ăn điểm... Mã Thác thầm nghĩ rồi đánh cho bóng đỏ hơi tán loạn ra một chút, song bóng trắng gần như vẫn nằm sát bóng đỏ, trong mắt mọi người, hầu như không thể một cơ liền đưa bóng vào rọ. Gia Minh hít sâu một hơi, hay tay chống lên bàn quan sát hơn nửa phút rồi mới khom người xuống.
Trong nháy mắt, một tiếng cốp giòn vang, mười lăm trái bóng đỏ bắn ra, trái bóng đỏ bên
cạnh bóng trắng đụng mạnh vào trái thứ hai, trái thứ hai đập băng rồi bắn ngược trở lại dọc theo băng, đẩy trái thứ ba ra ngoài, trực tiếp rơi vào rọ.
Điểm đầu tiên.
"Thật may mắn một trái vào rọ."
Lâm Uyển Trinh ở bên cạnh cười nói.
Không hề do dự, Gia Minh đi đến góc bàn, khom người, bóng trắng bắn thẳng tới trái bóng màu đen có điểm cao nhất, vào rọ, tám điểm. Cú đánh này gần như thẳng tắp nên mọi người cũng không ngạc nhiên gì, đợi đến khi lấy trái bóng đen ra đặt lên bàn lần nữa. Gia Minh lại đánh một trái đỏ vào rọ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại truyentop.net chấm cơm.
Chín điểm.
Khi trái bóng màu đen vào rọ lần thứ hai, sắc mặt Mã Thác bắt đầu thay đổi, người xung quanh cũng bất đầu tỏ ra ngạc nhiên. Có thêm rất nhiều người vây lại xem, ngay cả Đông Phương Uyển một mực luôn qua lại giữa phòng khiêu vũ và bãi cỏ cũng đi tới, nhìn Gia Minh đang đánh billard, nàng tỏ ra kinh ngạc.
Từ lúc đầu mình mời hắn đi đến khi mua quần áo, rồi đến bữa tiệc, bất kể làm chuyện gì hắn đều không để lại nhiều ấn tượng về sự tồn tại của mình với người khác. Lần vào giữa đám người, hắn thật sự khá bình thường, bề ngoài và phong cách cũng không có chút đặc biệt gì, song vào lúc này, phong cách của hắn hoàn toàn thay đổi.
Ánh mắt nhìn chằm chằm lên bàn, tính toán chính xác, khom người, đánh bóng, lúc này dường như Gia Minh hoàn toàn biến thành một tuyên thủ billard chuyên nghiệp. Ngay cả bộ vest bình thường hắn đang mặc kia lúc này cũng tựa như càng trở nên cao quý, cả bầu không khí quanh bàn chỉ vì hắn mà trở nên đặc biệt mãnh liệt.
Thế này... Chính là kết quả sau khi được chị Tố Ngôn dạy dỗ sao...
Bóng đỏ, bóng đen, bóng đỏ, bóng đen... Luật snooker quy định phải đánh một bóng đỏ vào rọ, sau đó đi cơ tiếp băng cách đánh một bóng màu khác, mà bóng màu đen có điểm số cao nhất, theo lý thuyết, điểm số cao nhất có thể đạt được trong một ván là một trăm bốn mươi bảy điểm. Đối với một tuyển thủ chuyên nghiệp, một cơ ăn được hơn một trăm bao nhiêu điểm là tiêu chuẩn để cân nhắc thực lực, mà xem thái độ của Gia Minh lúc này, rõ ràng là hắn đang hướng tới mục tiêu một trăm bốn mươi bảy điểm này. Khi bóng đen vào rọ lần thứ sáu, điểm số của hắn đã là bốn mươi tám, quanh bàn vây quanh đầy người, hai người chị họ của hắn chen chúc ở cách đó không xa đang mở trừng mắt lên hệt như đang nhìn một người ngoài hành tinh.
Bốn mươi chín điểm.
Năm mươi sáu điểm...
Năm mươi bảy điểm...
Đến khi bóng đen vào rọ lần thứ mười, đạt được tám mươi điểm, rốt cuộc Gia Minh cũng đánh hỏng lần đầu tiên, bóng đỏ không vào rọ, song bóng trắng dính sát vào bóng đỏ, một góc cực khó. Chỉ là, snooker với điểm số cao nhất là một trăm bốn mươi bảy điểm, trừ khi tiếp theo Gia Minh không ngừng phạm quy rồi bị trừ điểm, nếu không thì Mã Thác không có bất cứ cơ hội thắng lợi nào.
Thở ra một hơi, Gia Minh quay đầu lại vẫy tay với Mã Thác đầu đã đầy mồ hôi:
"Đến lượt anh."
Với trình độ thể hiện ra vừa rồi của Gia Minh thì khả năng phạm quy là rất nhỏ, cho nên cơ tiếp theo, Mã Thác không thể đưa bóng đỏ vào rọ.
Ôm cơ đứng đậy, Gia Minh bắt đầu kết thúc công việc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.