Đang miên man suy nghĩ về chuyện này thì một người mặc đồ tím sẫm cũng đi tới từ một khúc quanh ở gần đó, sau khi thấy hắn, người này bỗng dừng lại. Đó đương nhiên chính là Nhã Hàm. Nếu muốn làm như không nhận ra, vừa rồi Nhã Hàm chỉ cần đi thẳng qua là được, lúc này đột nhiên dừng lại một lát thì lại phải nói chuyện với nhau. Sau một lát Gia Minh đưa đồ trong tay ra: "Cánh gà?" "Ồ.. Chị không thích ăn cánh gà, hơn nữa..." Ánh mắt Nhã Hàm hơi hỗn loạn trong chốc lát sau đó nàng mới hít sâu một hơi, lắc lắc hai bàn tay còn dính nước của mình. Bạn đang đọc truyện được copy tại truyentop.net "Hơn nữa... Chị đã rửa tay rồi." "Ồ." Gia Minh gật đầu, đang suy nghĩ xem nên nói gì thì Nhã Hàm đã thêm vào một câu: "Vậy thì... Cá nướng đi, chị vẫn hơi đói... Đang định ăn mấy món khác..." Nhận lấy cá nướng từ tay Gia Minh, Nhã Hàm ngồi xuống bên cạnh hắn, cắn một miếng rồi lau đầu mỡ dính trên miệng, cười nói: "Ừ, thật ngon, hoàn toàn không cùng một cấp bậc với đồ ăn chị nướng." "Vì vậy mới hỏi chị có muốn thử món cánh gà em nướng hay không." "Ừ..." Nhã Hàm cười, do dự một lát rồi nói: "À, tại sao em lại đến đây với Đông Phương Uyển, lại còn khoác tay nhau... Linh Tĩnh và Sa Sa đâu..." Trước đây nàng từng mắng Gia Minh đa tình, mà câu nói vừa rồi rõ ràng cũng có ý đó. Gia Minh cười, kể cho nàng về chuyện Lôi Khánh, chuyện hôm nay Đông Phương Uyển đến tìm mình, sau đó là chuyện Linh Tĩnh và Sa Sa đưa đẩy. Đến khi nói xong tất cả những chuyện này thì vẻ mặt Nhã Hàm rốt cuộc cũng tự nhiên hơn. "Ồ, thì ra là như vậy. Lôi Khánh... Đúng là hắn không có nhiều năng lực lắm, cũng khó trách Đông Phương Uyển không thích hắn. Chỉ là nếu bị cản trở bởi lực lượng trong gia tộc thì sợ rằng Đông Phương Uyển cũng không thể từ chối được Lôi Khánh. Việc này..." "Ừ, em nghĩ sở dĩ Đông Phương Uyển muốn thành lập công ty sản xuất đồ chơi kia cũng vì hy vọng có thể chứng minh năng lực của mình, để sau này không bị xem như lợi thế rồi tuỳ tiện vứt bỏ." "Đông Phương Uyển rất lợi hại, tính cách cũng rất mạnh mẽ. Có lẽ tương lai chị cũng không tránh khỏi bị đẩy ra ngoài làm lợi thế của gia tộc nha." Nàng quan sát phản ứng của Gia Minh, sau đó lại cười hơi mất tự nhiên, nhún vai nói. "Ừ, tạm thời hẳn là không sao. Sau chuyện về Lưu Văn Lý, người trong nhà rất ít khi nhắc tới những chuyện này, dù sao chị vẫn đang bị bệnh." "Em nhớ năm ngoái người nhà chị dự định đưa chị sang Mỹ để chữa bệnh, tại sao bây giờ vẫn chưa có tin gì cả?" "Rất hi vọng chị rời đi rồi từ đó nhắm mắt làm ngơ, sau này cũng không có người chất vấn em về vấn đề đạo đức nữa sao?" Nhìn Gia Minh, Nhã Hàm cười nói "Ừ... Nói đùa thôi, chẳng qua chuyện em ở chung một chỗ với Linh Tĩnh và Sa Sa thì nhất định chị sẽ phản đối, bởi vì chuyện này là không đúng, dù sao... Là không đúng..." Gia Minh không phản bác được. Dường như nhã Hàm cũng nhận ra lời nói của mình sẽ làm mất vui, cúi đầu im lặng một lát rồi mới nói tiếp: "Năm ngoái phía Mỹ nói có tiến triển tối, đó chẳng qua cũng vì nhà chị mới đầu tư vào đó một số tiền lớn, bọn họ chỉ nói cho dễ nghe mà thôi. Đến cuối năm lại nói tiến triển này không có tác dụng lớn lắm, còn phải nghiên cứu thêm một thời gian ngắn. Gần đây gọi điện thoại sang hỏi, họ lại nói có lẽ đến tháng mười một sẽ có đột phá. Tin bọn họ mới là lạ, dù sao chị cũng không muốn nghĩ đến những chuyện này... Huống chi hiện giờ vẫn khống chế được, cảm giác tốt hơn là lo lắng khi phải thay thận rất nhiều..." Những lời khổ sở mà yếu đuối này vừa nói ra, Nhã Hàm liền hơi hối hận, rốt cuộc mình hi vọng hắn sẽ đồng tình hay thương hại đây? Gia Minh cũng không biết nói gì, cuối cùng, Nhã Hàm ăn hết cá nướng, đưa tay lên cười nói: "Cánh." Gia Minh đưa cho nàng một chiếc cánh gà, Nhã Hàm cẩn thận xé ăn. "Ồ, đúng là ngon hơn chị nướng, chiếc cánh chị nướng kia quá cứng, cũng không biết vấn đề ở chỗ nào... Đúng rồi, em còn nhớ một tên mập mạp tên là Mã An chứ?" Gia Minh nghĩ một lát rồi gật đầu: "Là tên mập mạp học trường trung học Tinh Huy kia, trước đây luôn tìm em và Sa Sa để gây chuyện, sau đó lại nhờ chị mới vào được học viện Thánh Tâm... Ồ, em còn nhớ có một lần hắn còn muốn lén chụp ảnh nude của Sa Sa..." Nhã Hàm cười khúc khích: "Không ngờ em còn nhớ hắn, hôm nay em thấy người đến đây với chị chứ?" "Không phải... Chị định nói với em là tên mập mạp hèn mọn ban đầu kia đã biến thành một người luẩn tú như vậy chứ?" "Làm gì có, à... Hắn là Mã Thác, là anh trai của Mã An, trước đây đã quen biết ở Cambridge, khi đó chị còn khá nhỏ, được ưu ái nhiều nhất trong số các du học sinh người Trung Quốc, hắn cũng giúp chị một số chuyện. Lần đó chị giúp em trai hắn vào học viện Thánh Tâm, sau khi hắn trở về, nghe thấy tên chị liền đến tìm. Sau đó chị cảm thấy, oa... Thế giới này đúng là hơi nhỏ..." "Ừ... Nghe Đông Phương Uyển nói hắn đang theo đuổi chị, hơn nữa có vẻ như còn rất có hi vọng. Đáng thương cho Hứa Mặc..." Nhã Hàm hơi chần chừ nhìn Gia Minh, muốn nói lại thôi, không biết nên nói thật để hắn không hiểu lầm hay là nói dối để hắn ghen, nhưng cuối cùng nàng vẫn nở nụ cười: "Đâu có, chỉ là bạn bè bình thường mà thôi. Lần này ra ngoài cũng vì ở nhà quá lâu, bị mẹ hai của chị đá ra ngoài, không phải trước giờ em vẫn nói chị lười biếng sao? Hôm nay chiếc xe cũ của chị lại phải bảo dưỡng nên mới ngồi nhờ xe của hắn tới đây... Ừ... À... Ừ..." Nàng đang nói thì hốc mắt bỗng chua xót không nhịn được phải cúi đầu xuống, cũng may nơi này khá tối, nàng không cho rằng Gia Minh sẽ thấy. Cũng vào lúc này, một giọng nói vang lên ở đằng xa: "Này, Nhã Hàm, đến đây đi. May ngươi Uyển Trinh đều ở bên trong rồi, nghe nói em đã đến nên muốn rủ em đánh Billard đó. Này..." Quay đầu nhìn lại, Mã Thác kia đang hưng phấn vẫy tay. "Ồ... Cũng là bạn học chị quen biết khi còn ở Cambridge." Nhã Hàm quay sang cười với Gia Minh. "Em có muốn chơi không? Chị sẽ giới thiệu em với bọn họ." Câu này đương nhiên chỉ là khách sáo, Gia Minh khoát tay: "Không cần đâu, em đánh Billard không tốt lắm, huống chi một đứa trẻ lẫn vào giữa một đám người lớn các chị, có sự khác biệt nha." "Ha hả, thực ra chị đều ít hơn bọn họ vài tuổi, cũng xem như có sự khác biệt rồi. Chẳng qua... Chị biết em không thích lui tới với những người xa lạ này, chị đi trước đây." Nàng đứng đậy, cầm theo chiếc cành gà mới ăn được một nửa rồi vẫy tay, "Chào." "Chào." Mang theo nụ cười, Nhã Hàm đi vài bước rồi lại quay đầu lại, nhưng cuối cùng vẫn phải xoay người rời đi, biến mất sau bức tường trắng ở chỗ rẽ của lối đi nhỏ. Gia Minh ngồi ăn rồi tự hỏi ý nghĩa cuộc nói chuyện vừa rồi, xem ra lại trở thành bạn bè, nhưng giữa hai người vẫn có một tầng ngăn cách không thể xoá nhoà được, hơn nữa sau này hẳn là nàng vẫn sẽ giữ thái độ nhìn như không thấy với mình đi. Chuyện như vậy, bất kể thế nào cũng sẽ khiến người ta thương cảm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]