Trong mưa, sợi dây thừng dài thòng từ trên mạn thuyền được ném xuống, nối liền giữa hai bên. Gia Minh quay đầu lại:
"Linh Tĩnh, có sợ không?"
"Mình, mình không sợ..."
"Vậy thì ôm chặt mình!"
Chưa dứt lời, tay trái Gia Minh đã ôm lấy Linh Tĩnh, sau đó hai người lao xuống dọc theo dây thừng.
Hai chân trên không trung quấn vào sợi dây thừng, đồng thời rơi xuống với tốc độ như bay, khẩu súng trong tay phải Gia Minh nhắm lên boong chiếc pháo hạm nhỏ phía dưới, bóp cò, ba tên ló đầu ra bị bắn chết ngay tại chỗ, sau đó rơi xuống. Để Linh Tĩnh nấp sau một pháo đài nhỏ ớ phía sau, đủ tránh được tầm bắn trên pháo hạm. Gia Minh nhanh như bay xông vào gian phòng bên trong pháo hạm.
Tiếp đến là tiếng súng làm chấn động lòng người, đạn bay vùn vụt, dường như khiến cả không gian cũng chấn động. Trốn sau pháo đài, Linh Tĩnh cắn chặt răng, người không ngừng run lên, trước đó có nới là không sợ, nhưng thực ra lúc này nàng đang sợ hãi đến cực độ.
Lúc Gia Minh nới ra sự thật đó, tuy rằng nàng cảm thấy rung động, nhưng bản thân không nhận thức được bao nhiêu, nhưng đến giờ phút này Linh Tĩnh mới thật sự hiểu ra, những gì Gia Minh đang trải qua lúc này, chiến trường là như thế nào.
Không có khả năng thoái lui và xin lỗi, không có chỗ cho sự hối hận, bất cứ một viên đạn nào đang bay trong không trung đều có thể đưa người ta đi đến cái chết, cho dù có tài giòi đến thế nào thì đều có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-sat/1416803/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.