Chương trước
Chương sau
Đáng tiếc là Đại hội võ thuật này kết thúc quá sớm, trường Trường trung học Tinh Huy đứng thứ hai, Tào Đông Phong mang theo bao nhiêu tức giận trở về nhà.
Trong khi đó, Linh Tĩnh từ hôn mặt đã chuyển sang hôn môi, còn về phần Gia Minh thì lại càng được cơ hội, trong lòng cũng có chút sung sướng.
Tháng 9, ba người lại nhập trường, bước vào năm thứ hai của cấp 2, Tào Đông Phong ở trường đã mấy lần tìm Gia Minh để gây phiền phức, hắn muốn chọn thời gian ba người đi riêng, bởi vì Linh Tĩnh thì hắn không sợ, nhưng Sa Sa thì hắn không thể nào trêu vào được. Tới khoảng tháng 10, cũng đã xảy ra một chuyện xô xát nho nhỏ, nhưng không tính là va chạm thân thể gì.
Lúc này, Quyền Hoàng Cửu Ngũ được tung ra thị trường, thị trường game nóng lên, ba người bọn họ cũng thỉnh thoảng đi chơi.
Mỗi khi tan học, ba người lại chạy tới một quán game gần trường, Linh Tĩnh thích chơi máy bay, nhưng mà rất nhanh chết, cho nên đứng ở một bên hô hào cổ vũ chói tai.
Sa Sa và Gia Minh quyết đấu Cửu Ngũ, đối với Gia Minh, chơi trò này không có độ khó nào cả, nhưng đối thủ là Sa Sa, cho nên hắn thường cho nàng thắng một lần. Tâm tình của Sa Sa nhờ đó mà cực kỳ tốt, quyết định mua cả máy chơi game này cho Gia Minh, đồng thời còn bảo Linh Tĩnh ở bên hộ tống.
Sau khi Sa Sa trở về, bản thân Gia Minh vẫn còn tiếp tục chơi, giả bộ làm như thú vị vô cùng, trong lúc đó, Tào Đông Phong dẫn theo bốn năm tên côn đồ tới.
"Ông chủ, công việc hôm nay thế nào."
"A, hôm nay tạm được, sao Phong thiếu gia hôm nay lại rảnh rỗi tới đây như vậy?"
Khuôn mặt ông chủ hiện lên bộ dáng tươi cười.
"À, vừa mới gặp mấy người huynh đệ, cho nên dẫn họ đi shoping, A."
Ghé vào trên bàn ông chủ, Tào Đông Phong tiện tay nhận tiền phí bảo hộ, đồng thời nhìn xung quanh, khi thấy Gia Minh đang ngồi ấn bàn phím, hắn thoáng nở nụ cười, nói:
"Ông chủ, tới tới tới đây, cho tôi mấy đồng (đây là kiểu trò chơi bỏ tiền riêng theo máy, rồi chơi theo lượng thời gian định sẵn),tôi muốn chơi một chút."
Cầm lấy mấy đồng tiền đi vào trong, hắn đập đành ầm một cái lên máy chơi game của Gia Minh, lấy tay chắn màn hình, nói:
"Này, thật là trùng hợp a, ba vị, cùng nhau chơi có được không?" Tào Đông Phong nhìn lướt qua Gia Minh, rồi nhìn chằm chằm vào hai cô gái bên cạnh.
Quan hệ của mấy người với Tào Đông Phong đã trở mặt từ lâu, Sa Sa lúc này chẳng nề hà gì nữa, nói luôn:
"Thật xui xẻo, sớm biết vậy thì không nên tới chỗ này rồi."
Linh Tĩnh chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi quay đầu đi, vẻ mặt lạnh băng nhìn vào màn hình trò chơi. Hai cô gái vẫn cứ tiếp tục chơi, còn màn hình của Gia Minh thì bị chắn một nửa, cho nên nhật vật rất nhanh bị đánh chết, hắn bất đắc dĩ thở dài, khẽ đẩy đối phương một cái, nói:
"Nhờ một chút, đừng cản trở có được hay không, tao không nhìn thấy cái gì cả."
Đứng trước mặt hai cô gái muốn lấy lòng và một thằng con trai hắn vốn khinh thường, trên mặt của Tào Đông Phong hiện lên sự lạnh lẽo, hắn đưa tay vỗ một cái lên máy chơi game nói:
"Mày có thân phận gì mà dám ở chỗ này nói chuyện!"
Cái vỗ này hắn vỗ trúng nút bắt đầu, vậy là trận thứ hai lại tiếp tục, Gia Minh rất hài lòng gật đầu cười cười:
"Cảm tạ, cản trở người chơi game không phải là thói quen tốt."
"Mày..."
Tào Đông Phong chỉ vào Gia Minh, còn chưa nói được câu gì thì một tên côn đồ ở phía sau đã chạy lên, quát lớn:
"Cái tên tiểu tử này sao dám nói Phong ca như vậy!"
Đây là một người mới nhập Sa Trúc bang, cho nên không biết Liễu Hoài Sa đứng ở bên cạnh, hắn vung quyền đang muốn đánh người, thì mấy người ở phía sau vội vàng kéo hắn lại.
Sa Sa phanh một tiếng ném tay cầm trò chơi, đứng dậy chắn trước người Gia Minh, nói:
"Các ngươi làm gì đó! ? Muốn đánh nhau hả?"
Linh Tĩnh cũng không chơi trò chơi nữa, đứng ở bên cạnh Gia Minh, mặc dù không có nói, nhưng trên khuôn mặt hiện lên sự tức giận cực kỳ.
"Xin lỗi, xin lỗi, Sa tỷ, hắn mới tới, không hiểu chuyện, đừng để ở trong lòng."
Đây là địa bàn của Sa Trúc Bang, đám lưu manh này đương nhiên cũng là người của bang hội.
Liễu Hoài Sa cùng Tào Đông Phong muốn xung đột, bọn họ đương nhiên không dám dây vào, một người tương đối lớn tuổi trong đó đứng ra nói vài câu, Tào Đông Phong vội vàng giơ tay làm như mình vô tội.
"A, không có chuyện gì, không có chuyện gì, chỉ là hiểu lầm nhỏ mà thôi, Hoài Sa tiểu muội, mọi người quan biết đã lâu, cần gì phải làm lớn như vậy, ta chỉ là..."
Hắn chỉ chỉ Gia Minh, nói:
"Mọi người có thể đánh với nhau, ta với hắn cũng có thể tỷ thí, khiêu chiến luận bàn mới có thể đề cao được đôi bên. Về phương diện này bạn Gia Minh rất kém, thế nhưng ta thấy hắn rất có thiên phú với game, cho nên muốn cùng hắn tỷ thí một lần."
"Gia Minh chúng ta đừng để ý đến hắn."
Linh Tĩnh cầm tay Gia Minh nói, nàng biết Gia Minh không lợi hại ở phương diện này, đối phương lại nói một cách tự tin như vậy, thì chắc chắn Gia Minh sẽ thua, nhưng mà lợi hại trong game thì sao, chẳng nhẽ lúc nguy hiểm có thể làm như vậy được sao?
Sa Sa thì hừ một tiếng, nói:
"Ta với ngươi đấu."
Lúc này toàn bộ người chơi trong phòng đều bị tình huống bên này hấp dẫn, vây quanh xem náo nhiệt, mắt thấy hai cô gái xinh đẹp đứng ra bảo vệ Gia Minh, cho nên nói lời châm chọc khiêu khích, Tào Đông Phong vuốt tay:
"Ta biết Hoài Sa tiểu muội rất lợi hại, ta có thể đánh với ngươi, nhưng mà trình độ của ta với bạn này cũng tương đương, tỷ thí như vậy mới đề cao khả năng được, tao nói có đúng không, bạn Gia Minh."
"Ai là tiểu muội của ngươi! Gia Minh đừng để ý đến hắn, chúng ta đi."
Hoài Sa vẻ mặt khó chịu, đang muốn lôi hai bạn của mình rời đi, thì lại nghe được Gia Minh nói:
"Ách, được, hắn nói cũng đúng, có tỷ thí mới có đề cao, tớ luôn bại dưới tay Sa Sa, cho nên sau khi tỷ thí có thể đề cao không ít đấy."
"Gia Minh cậu..."
Hai cô bé đồng thời lên tiếng, sự quan tâm này khiến cho người bên cạnh hâm mộ, Gia Minh cũng cười cười, quay các nàng tạo một thế thủ ok.
Tào Đông Phong cười nói:
"Cũng được, bạn Gia Minh vẫn là người hiểu lý lẽ, mọi người cùng giúp nhau đề cao, cùng nhau đề cao."
Hắn bỏ mấy đồng tiền vào máy chơi game, nói:
"Nhưng mà có chuyện này phải nói cho rõ ràng, mọi người đều là nam nhân, thi đấu đương nhiên phải có điều kiện như vậy đi, nếu như ai thua, thì lớn tiếng nói ba câu "Ta là tạp chủng" vậy là được rồi ."
"Nói ba câu gì?"
Linh Tĩnh ở một bên cười hỏi.
Mắt thấy Linh Tĩnh mỹ lệ cười tươi, Tào Đông Phong vội vã lặp lại một lần:
"Ta là tạp chủng."
Sau đó liền nhìn thấy hai cô bé cùng Gia Minh cười lớn, đám người vây xem cũng cười, hắn mới biết mình mắc bẫy, khuôn mặt đỏ bừng, giống như muốn lập tức xuất thủ đánh người.
Một lúc sau, Gia Minh mới nói:
"Được, tốt, được rồi... Tao đồng ý."
"Chờ một chút."
Tào Đông Phong nín ginạ, mắt thấy hắn đồng ý, lập tức lớn tiếng nói:
"Còn thêm một điều kiện nữa, không chỉ nói mà còn phải học theo chó bò ba vòng trên mặt đất, mày dám không?"
Trên mặt Gia Minh hiện lên sự do dự:
"Ách, có cần thiết phải làm như vậy không?"
Tào Đông Phong ở trước mặt ba người thấp giọng nói:
"Mày không cần học theo chó bò cũng được, nhưng mà Linh Tĩnh phải theo tao một ngày một đêm, thế nào?"
"Ngươi không biết xấu hổ."
Linh Tĩnh kéo tay Gia Minh, khuôn mặt đỏ bừng, đang muốn kéo Gia Minh rời đi, đã thấy Gia Minh dùng vẻ mặt dứt khoát quyết định:
"Được rồi, nếu như mày đã nói vậy, tao phụng bồi là được, cùng lắm thì bò ba vòng, nói ba câu là xong. Hừ, nhưng chưa chắc tao đã thua đâu."
Nghe hắn nói như vậy, Tào Đông Phong trong lòng cực kỳ khoái trá, cơ hội làm nhục thằng nhóc này đã tới.
Hai cô bé thấy hắn làm quyết định, không dám phản bác, đành ở một bên cổ vũ:
"Cố gắng lên!"
Bước đầu tiên của hai người chính là chọn nhân vật, những người xung quanh thấy sắp tỉ thí, cho nên đều kéo vào, xúm lại xem. Mọi người thấy Tào Đông Phong khí định thần nhàn, còn trên mặt của Gia Minh hiện lên sự hoảng loạn, hai cô gái ở phía sau không ngừng cổ vũ co hắn, trông thực là khó coi.
Nhân vật đầu tiên của Gia Minh chưa làm đối phương hao tổn tí máu nào đã bại trận.
Nhân vật thứ hai của Gia Minh lên đài, nhưng mà do thao tác của Gia Minh quá kém, Sa Sa ở bên cạnh lo lắng, nói vào tai của Linh Tĩnh:
"Gia Minh kỳ thực rất quan tâm tới cậu."
Trên mặt Linh Tĩnh hơi đỏ lên, nhưng mà vẫn lo lắng như vũ, nàng không chớp mắt vào trận quyết chiến trên màn hình.
Qua được một lát, Sa Sa lại nói:
"Cậu đừng lo lắng, đợi lát nữa nếu như Gia Minh thua, tớ bất chấp tất cả sẽ đập nát cái máy chơi game, hừ."
Linh Tĩnh cảm kích nhìn nàng, thấp giọng nói:
"Sao có thể như vậy, cùng lắm thì tớ hẹn với hắn một lần là được, tớ không muốn Gia Minh vì tớ… mà chọc vào cái phiền toái này."
Đối với nhân vật thứ hai này, Gia Minh hình như là tìm được cảm giác, đã làm mất của đối phương một ít máu.
Sa Sa đã tìm ghế chuẩn bị đập máy, còn Tào Đông Phong phá lên cười:
"Tiểu tử, xem ra mày chắc chắn là thua rồi."
Sắc mặt của Gia Minh có vẻ khẩn trương, ngoài miệng lại nói:
"Nhân vật thứ ba chính là Bát Thần Am, nhân vật này tao tương đối biết chơi, chắc là không thua đâu."
"Ha hả, vậy nhìn xem."
Lúc này Gia Minh chỉ còn lại có nhân vật cuối cùng, mà Tào Đông Phong vẫn còn ba nhân vật, nhìn vào tình hình chiến đấu người khác cũng có thể đoán được kết quả.
Nhưng mà nhân vật Bát Thần Am này dường như Gia Minh tương đối biết chơi, mới đánh một cái đã giết chết một nhân vật của Tào Đông Phong. Khi nhân vật thứ hai của Tào Đông Phong xuất hiện, mọi người đều nhận định là Gia Minh sẽ thua.
Trong bầu không khí áp lực này, tay của Gia Minh hình như là run run, Linh Tĩnh lấy khăn tay giúp hắn xoa xoa mồ hôi trên trán.
Bốp, bốp, bốp, bốp, bốp, bốp, bốp, bốp, bốp ——
Hầu như từ lúc mới bắt đầu, Gia Minh đã lâm vào trạng thái điên cuồng, hai tay loạn chuyển, tay kia ấn trên phím như là trên phim. Những người ở xung quanh thấy vậy thì cảm thấy hơi buồn cười, nhân vật Bát Thần Am này ở trong màn hình thì như đại thần, nhảy tới nhảy lui, chỉ có một động tác duy nhất là đá chân, đá chân, đá chân... Bạn đang đọc truyện được lấy tại truyentop.net chấm cơm.
Tào Đông Phong cũng cười, ung dung tiến công, sau đó một tình huống quỷ dị đã xuất hiện.
Mắt thấy mình đánh hụt một chiêu, nhân vật Bát Thần Am lại nhảy lên đá một cước, chiêu thứ hai vẫn hụt, nhưng nhân nó đã lộn ngược trở lại, tới chiêu thứ ba Bát Thần Am lại nhảy tới rất quỷ dị đá trúng hắn một cước, chiêu thứ tư, Tào Đông Phong có chút buồn bực, bởi vì hắn đã phòng ngự, ai ngờ nó lại không lăng không đá, mà lại ngồi xổm xuống đá một cước.
Cứ như vậy, trong không khí phiền muộn và quỷ dị, máu của nhân vật Bát Thần Am mất một nửa, nhưng nhân vật của Tào Đông Phong đã bị đá chết.
"Ha ha, tiểu tử này vận khí của mày thực tốt."
"Vậy mà cũng thắng sao..."
"Thật là quỷ dị, có phải hắn bị quỷ nhập vào người không?"
Thấy mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, cho rằng là may mắn, Gia Minh chỉ cười liên tục, còn hai cô bé thì cao hứng bừng bừng, cảm giác như chính mình đánh thắng trận này, máu của nhân vật Bát Thần Am chỉ mới mất một nửa, đối phương đã mất một nhân vật, Tào Đông Phong hừ lạnh một tiếng, sau đó, tiếp tục trận thứ ba.
Lúc này, không còn điên cuồng như trước nữa, tay của Gia Minh cũng chẳng còn run, nhưng không có bao nhiêu người chú ý tới tình huống này.
Bát Thần Am vẫn nhảy lên như trước, đá toàn những cước không có ý nghĩa, nhưng mà khi nhân vật của Tào Đông Phong tiến lên, vẫn bị đá trúng.
Trong lòng hắn còn tưởng rằng đối phương may mắn, nhưng mà chỉ sau một thời gian, hắn đã không cách nào khống chế nhân vật của mình nữa, bởi vì cước pháp của đối phương cực kfy tinh chuẩn và liên tục.
Tiết Phong, Mộng Đạn, Quỳ Hoa, Bát Trĩ Nữ... từng nhân vật bắt đầu chết đi, những người phía sau liền hít một hơi lạnh, Tào Đông Phong thì nhìn về phía Gia Minh, chỉ thấy miệng của Gia Minh đang cười, trông vô cùng ngây thơ, sau đó là linh hoạt ấn bàn phím, kết quả chính là một kích giết chết đối phương, toàn thắng.
"Xong!"
Xung quanh lặng ngắt như tờ, hai cô bé hoan hô ôm lấy nhau, nhảy nhót tưng bừng, đúng là vô cùng cao hứng. Sắc mặt Tào Đông Phong nguội như tro tàn:
"Mày… mày đùa tao?"
"Cái gì? Làm gì có?"
Gia Minh vẻ mặt hưng phấn mà cười rộ lên:
"Cũng chỉ là trò chơi mà thôi, tao còn phải cám ơn mày vì đã khiến cho tao có thể xuất ra tuyệt kỹ liên hoàn, sau này tao không bị thua Sa Sa nữa. Được rồi, điều kiện chúng ta vừa mới nói, bây giờ người thua có muốn làm không?"
Tào Đông Phong cả người run lên, nói:
"Họ Cố, đối với người khác nên lưu lại một con đường sống, bởi vì sau này còn gặp lại."
"Ha hả."
Gia Minh cười cười, nhưng không bắt hắn làm chó, mà kéo tay Linh Tĩnh và Sa Sa, cùng hai cô gái trực tiếp bước ra ngoài:
"Gặp lại cái gì thì tao không ngại, nhưng mà mày đứng trước mặt nhiều người như vậy tuyên bố, vậy thì tự mình nên làm đi. Đương nhiên, mày không làm cũng được, tao cũng không thể nào thổi mày từ tròn sang dài, nhưng mà đó vẫn là chuyện của mày."
Hoài Sa vốn định bắt Tào Đông Phong bò trên đất, nhưng lúc này lại cười, quay đầu lại nói:
"Chẳng ai muốn gặp ngươi, Tào Đông Phong, ngươi chính là một tạp chủng vô dụng."
Nếu như không làm chó bò trên đất, chuyện này nhất định sẽ truyền đi, danh dự của Tào Đông Phong sẽ bị mất hết, nhưng nếu như thực sự làm như vậy, thì thể diện của hắn cũng bị mất sạch.
Tào Đông Phong ngẩn ngơ đứng đó, sắc mặt xanh tím, trông giống như là đang muốn phát tác.
Mà lúc này, anh hùng đại thắng lợi của chúng ta đang bị Linh Tĩnh và Sa Sa véo tai.
"Ác... Tha mạng... Hai vị nữ hiệp... tôi sắp chết rồi..."
"Véo chết cậu, véo chết cậu, véo chết tên vô lại này, vừa rồi làm chúng tớ lo lắng gần chết, bóp chết cậu.."
Hai cô gái cười hì hì, không kiêng nể gì cả chà đạp Gia Minh, ba người ầm ĩ đuổi nhau trên phố, trên bầu trời mây tía đỏ như lửa, bay qua như một giáng hồng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.