Sau khi gặp biên tập, Tần Hàm lập tức sa vào địa ngục khủng bố đuổi kịp tiến độ bản thảo.
Cô rất chăm chú vẽ, ngay cả đó đến bụng kêu “ọt ọt” cũng hồn nhiên không biết.
Uông Ngạo Quần nhàm chán nằm một bên xem TV đã không cách nào bỏ qua tiếng bụng kêu của cô nữa.
Anh đi đến phía sau cô đang chuyên tâm vẽ, vỗ nhẹ bả vai cô một cái.
Tần Hàm quá mức tập trung vẽ liền hết hồn, kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Có chuyện gì?”
“Em vẽ thật là chuyên tâm.” Uông Ngạo Quần nhìn hình vẽ đáng yêu trên màn hình máy tính, mỉm cười nói.
“Ách...... Đúng vậy. Hết cách rồi, em đã đồng ý trong hai ngày phải đuổi kịp bản thảo.” Tần Hàm ngượng ngùng nói. “Thật xin lỗi, hai ngày này em không thể cùng với anh.”
“Không sao.” Uông Ngạo Quần xoa bóp bả vai căng thẳng của cô, muốn cô đừng bận tâm.
Tần Hàm dịu dàng cười cười, quay đầu tiếp tục vẽ.
Thật sự là kỳ quái, bình thường chỉ cần có người thứ hai ở bên cạnh, cô tuyệt đối sẽ không yên lòng, ngay cả kết cấu cơ bản nhất cũng không nghĩ ra được. Nhưng Uông Ngạo Quần lại không ảnh hưởng gì đến cô, thật giống như sự tồn tại của anh là điều đương nhiên.
“Em không đói bụng sao?” Uông Ngạo Quần hỏi.
Anh đều nghe được tiếng bụng cô kêu rồi.
“A...... Hoàn hảo.” Hiện tại cô không có tâm tình ăn uống.
Bụng lập tức như kháng nghị mà phát ra một hồi tiếng kêu “ọt ọt.”
Lúc đó, chọc Uông Ngạo Quần cười, làm cho hai gò má của Tần Hàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-sach-sanh-sanh-yeu-chet-em/1531685/chuong-9-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.