Mặc Quân là kiếm sĩ cận chiến, nhanh chóng dẫn đầu hướng về phía mặt trời mà đi. Chắc hẳn nhiệm vụ sẽ có ở đó.
Quả nhiên, đi được chừng năm mười phút, đám Mặc Quân đứng khựng lại.
Khung cảnh vẫn thế, chẳng qua là trước mặt cô giống như có một lá chắn vô hình ngăn bước chân bọn họ.
[tổ đội] Minh Dạ: Quân Quân, cậu thử dùng ma pháp hệ hoả đánh vào xem?
Trầm Tử Quân mím môi. Thanh kiếm loé lên ánh bạc, quanh thân kiếm được baobọc bởi ngọn lửa hừng hực, loé sáng lên khi chạm vào bức tường trongsuốt kia.
Nhưng...không được?
Trầm Tử Quân lại gần nhìnkĩ. Thì ra không phải vô hình, cô thoáng có thể thấy được hoa văn màuvàng kim trên đó. Là một con phượng hoàng khổng lồ.
Keng! Kengg!
Thử vài lần đều không thể phá bức tường kia, Mặc Quân đứng im lìm như suy nghĩ điều gì.
Chợt, tà áo trắng muốt theo động tác quay người lại của Mặc Quân mà khẽ bay, tóc đen ba ngàn cũng động.
Ba người chỉ thấy... Trên tay Mặc Quân nhiều hơn một cây trường cung.
Cây cung bằng gỗ nhìn rất bình thường, lộ ra một chút cảm giác xưa cũ, cóđiểm giống Nhưng Minh Dạ tinh mắt nhìn, quanh thân cung có một lớp màutrắng nhạt yếu ớt.
Mãn cấp! Rõ ràng cây cung này còn mạnh hơn cả Xích kiếm Trầm Tử Quân hay dùng nữa.
Nên nói cách khác, thực lực của cậu ấy bằng hai người cộng lại rồi?!
Sở Lôi Dạ ngồi bên màn hình, tay cầm cốc nước đưa lên uống, mắt không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-sach-dai-than-cuong-han/1998448/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.