Tống Tư Dật nhếch mép cười nhạt, vẻ mặt vừa kiềm chế vừa buồn cười, đơn giản là anh vừa dọa được con cừu non đội lốt sói An Thuần Thuần. Cô hiện tại vô cùng ngoan ngoãn lau dọn nhà cửa, vừa đẩy cây lau nhà vừa lầm bầm mắng nhỏ.
Nhìn cô chăm chú khiến anh có cảm giác muốn trêu chọc cô. An Thuần Thuần phát tiết lên sàn nhà xong thì tâm trạng cũng tốt hơn, cô vui vẻ đi nấu cơm tối bỏ Tống Tư Dật ra sau đầu.
"Buồn buồn ngồi đếm ngón tay... Ủa sao ngón ngắn ngón dài dzậy ta?... kì ta? Sao kì ta?... Ngồi hoài nghĩ cũng chẳng ra... Lấy dao chặt bớt thế là bằng nhau... há há há!!!" âm thanh kì quái phát ra từ phòng bếp không ai khác là An Thuần Thuần nhà chúng ta.
"Phụt... ha.. ha.. ha...!!" Tống Tư Dật ngồi trong phòng khách không nhịn được cười.
Cô nghe thấy tiếng cười của ai kia xấu hổ đến đỏ mặt, thẹn quá hóa giận cô cầm con dao nhỏ trên tay nhe răng hù dọa anh: "Cười cái gì chứ? Còn cười nữa thì anh nhịn đói đi!"
"Anh 'nhịn đói' mấy năm rồi đó!" Tống Tư Dật cười khổ.
Mất ba giây Thuần Thuần mới tiêu hóa được câu nói của anh 'nhịn' của anh hàm ý sâu ghê gớm: "Biến thái!!!"
Anh cười vô sỉ nhìn cô: "Nếu biến thái thì anh đã lôi em lên giường từ lâu rồi!"
"Anh... Aaaaaaaa..... không nói nữa. Chúng ta không nên tiếp tục vấn đề này nữa. Ok?!" cô bực bội lắm rồi. "Anh nói chuyện đàng hoàng chút đi!" cô nghiến răng liếc xéo anh.
"Em thử hỏi xem có ai nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-sach-ba-xa-phuc-hac/105221/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.