Mấy tên trong đội bóng cũng rút về hết, Bảo Nam cũng về trước trong phòng chỉ còn lại Tống Tư Dật và Trần Tuấn Anh.
“Đạt được mục đích rồi sao?” Tư Dật nhìn người đứng trước mặt mình.
“Ông làm vậy giúp tui thì được gì? Tui đạt được ‘Vua ghi bàn’, trở thànhngười nổi bật thì ông được lợi gì?” Tuấn Anh trầm mặc, không phải anhkhông biết Tư Dật cố ý đón bóng kéo Thuần Thuần ra khỏi sân bóng, nhưngmà liều mình như vậy thì được gì. Giúp đạt mục đích thì nhất định có thể có chuyện cần.
“Đúng!” Tư Dật ngẩng đầu khẳng định, hai mắt nhìn thẳng vào Tuấn Anh. “Giữ đồ giúp tui!”
“Không để tên nào đụng được đến người đó!”
“Không sợ tui đụng tới người đó!” Tuấn Anh cười mỉa.
“Ông ra sao tui còn không biết sao?”
“Được rồi chiến hữu, đừng chọc vào nỗi đau của tui!”
“OK!”
Tống Tư Dật và Trần Tuấn Anh đạt thành hiệp nghị trong phòng bệnh. Lúc này cả An Thuần Thuần và Nguyễn Vương Quân đều bị hắt xì.
Ba ngày sau, An Thuần Thuần đã đem quỹ lớp cùng với tiền thưởng của đội banh đi tổ chức liên quan.
Nói cho văn vẻ vậy thôi chứ liên hoan cũng chỉ là mua mấy bịch snack, cóc,ổi, xoài, mận, bánh tráng trộn, mì ăn liền, chả cá chiên bán bên lềđường, đùi gà, chân gà, thịt gà xiên que nướng, uống nước ngọt cùng hộté, mủ gòn. Nguyên một lớp cũng chỉ có 9 nữ, 14 nam mà An Thuần Thuần lại phải ngậm đắng nuốt cay ngồi bên cạnh Tống Tư Dật và Nguyễn Bảo Nam.
Bàn học trong phòng được xếp lại cho được cái bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-sach-ba-xa-phuc-hac/105203/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.