Bất cứ một tiếng chạm nào cho dầu vật đó có âm hưởng dài lâu tiếng chạmvẫn cũng là một, đằng này tiếng thép không ngắn mà lại kéo dài, khôngphải lâu lắm nhưng không phải là một tiếng.
Người nghe có thể nhận ra ngay không phải hai vật chạm vào nhaumà lại là nhiều vật, hình như một vật chạm vào nhiều vật thì đúng hơn.
Và khi tiếng thép khua lên thì ánh sáng từ nãy giờ cũng tự tắt ngụm theo luôn.
Ánh thép vừa tắt thì bóng người cũng không còn động đậy.
Bốn cô tỳ nữ dang ra, mũi kiếm chúi xuống đất cả bốn bàn tay cầm kiếm của bốn cô hơi run và mặt người nào cũng tái xanh.
Hàn Ngọc Trác nhảy ra sau một bước, thanh đao cầm ngay trướcngực hai vạt áo của hắn đều bị rách sướt một đường nhưng chưa bị chạmvào da.
Trận đấu đang diện ra đã làm cho người theo dõi quá hồi hộp, nhưng khi trận đấu kết thúc thì sự hồi hộp càng tăng lên cao nữa.
Những kẻ lược trận của đôi bên bao nhiêu con mắt đều đổ xô vào người của phe mình.
Cái lo trước nhất là máu đổ.
Thế nhưng không ai có máu.
Thật lâu, Lương Thiên Long bước tới vòng tay trước mặt Âm bà bà, giọng nói của ông ta thật là bình tĩnh :
- Trận đấu đã kết thúc...
Nhưng Hàn Ngọc Trác đã đưa tay cản lại hắn ra hiệu cho Lương Thiên Long im lặng và quay qua chờ hỏi cô gái đứng hầu bên kiệu :
- Xin hỏi cô nương cho biết số chiêu của hai bên đã đánh ra?
Cô gái nhỏ tuổi nhất có gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-oan-quan-truong/26596/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.