Hàn Ngọc Trác cau mày... 
Thật là lạ. Ngọn suối trong lòng núi, ngọn suối chảy ngang qua đông rồi đổ về vách bên trái. 
Vách đá như được khoét, cách mặt nước chỉ nằm được một người, bề ngang rộng chừng nửa trượng. 
Vách đối diện với bên ngoài có treo hai ngọn đèn lồng, trước mặt có một cây trụ bằng cây to bằng bắp tay, ngoài ra là trống rỗng. 
Tiếng của cô gái bao mặt bên sau : 
- Tam thiếu, làm sao lại... không thấy gì cả? 
Hàn Ngọc Trác trầm ngâm : 
- Không biết đoán có trúng không, nếu trúng thì người áo đen bao mặt khi nãy đi vào đây và đi nơi khác bằng ngõ của dòng suối này. Có thể hắn có thuyền nhỏ, nhưng không biết hắn xuôi hay ngược giòng. 
Cô gái bao mặt ngạc nhiên : 
- Hắn có thể đi thuyền sao? 
Hàn Ngọc Trác chỉ cây trụ : 
- Cô nương hãy xem cây trụ đó, nó dùng để buộc thuyền, bên trên có dấu dây mòn lẵng đó. 
Cô gái bao mặt nhìn vào trụ cây và gật gật đầu. 
Hàn Ngọc Trác nói tiếp : 
- Trụ cây có dấu buộc ngay, lại ở bên dòng suối, trừ chuyên dùng để buộc thuyền ra, không còn có thể dùng vào việc gì khác nữa. Nhưng bây giờ lại không thấy thuyền, tự nhiên đã có người đi, người đó không ai ngoài người mặc áo đen khi nãy. Vả lại, chắc chắn họ đi thuyền là vì không lẽ mỗi lần đi lại phải lội dưới nước, trong khi từ ngoài vào đây, không có dấu gì chứng tỏ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-oan-quan-truong/2126708/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.