Xa Lôi nhìn người thiếu chủ một chút rồi hỏi : 
- Thiếu chủ, chỉ nghĩ rằng câu chuyện họ Văn họ Trần đều là chuyện bịa? 
Tề Ngọc Phi đáp : 
- Đó cũng chỉ là chuyện ức đoán, nhưng người chủ cũ của tòa trang viên này họ Trần thì có thể là thật vì chính chuyện đó có nhiều người biết. 
Xa Lôi cau mặt : 
- Nhưng tại làm sao họ dời nhà mà không một ai ngó thấy? Chẳng lẽ cái chuyện như thế mà họ lại phải giấu diếm, lén lút dời nhà lúc nửa đêm. 
Tô Ngọc Phi nói : 
- Nhưng nếu nhà họ Trần cũng như bọn mình, họ ra đi chỉ mang theo chút vật dụng nhẹ nhàng thì phỏng xem dân cư có hay biết được gì hay không? 
Xa Lôi gật gật : 
- Thiếu chủ, tấm ngân phiếu đó có phải đã chuyển qua nhiều người? Ý thuộc hạ nghĩ... 
Tề Ngọc Phi nói : 
- Ý của ngươi ta biết, nếu quả như thế thì chúng ta đã toi công đến Trịnh Châu phải không? 
Xa Lôi hỏi : 
- Nhưng thiếu chủ cho rằng có thể như thế sao? 
Tề Ngọc Phi đáp : 
- Bây giờ thì chưa có thể nói đúng hay không đúng, tuy nhiên, đối với gã họ Vân này có nhiều điểm khả nghi, một mình hắn ở trong tòa trang viện rộng, lớn, dân cư không ai biết hắn làm gì, hắn lại có tài khoản khá lớn tại Thông Ký Ngân Hàng, trong nhà có một phong thơ cháy còn một góc, thơ đó chứng tỏ khả nghi, từ nơi hắn có thể 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-oan-quan-truong/2126700/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.