Trong lúc này Đỗ Gia Mộc cùng Ân Cửu đã đọc xong bản ghi chép của Thẩm vu y. Có thể nói hai người họ là người nắm giữ nhiều thông tin nhất. Tuy nhiên điều này chỉ có ích nếu cả hai có thể ra khỏi đây mà kể lại mọi chuyện cho những người chơi còn lại nghe, còn không bọn họ sẽ giống như Thẩm thúc cùng Đỗ Dung, chết cùng những bí mật này.
Đặt lại quyển sổ lên bàn, Ân Cửu bắt đầu chuyên tâm tìm đường thoát thân. Nếu như không còn con đường nào khác bọn họ bắt buộc phải quay lại đường cũ mà đi vào đám sương mù.
"Ân Cửu, cậu mau lại đây." – Đỗ Gia Mộc vẫy tay gọi Ân Cửu lại gần.
"Chuyện gì vậy?"
Ân Cửu tò mà nhìn chằm chằm bức tường đối diện với hai người.
"Cậu nghe thấy gì không?"
Đỗ Gia Mộc nhíu mày vươn tay chạm vào mặt tường. Từ nhỏ tai hắn đã thính hơn người thường vì vậy hắn có thể lắng nghe được những âm thanh rất nhỏ. Ân Cửu chưa từng nghi ngờ về khả năng của Đỗ Gia Mộc vậy nên anh cũng lắng tai nghe. Quả nhiên bên kia mặt tường có tiếng lạo rạo giống như ai đó đang nhấm nuốt đồ ăn.
Ân Cửu quay sang nhìn Đỗ Gia Mộc, hai người ăn ý tiếp tục lắng nghe. Tuy nhiên tiếng lạo rạo kia bất chợt im bặt, sau đó là tiếng lạch cách như tiếng vỏ trứng vỡ. Đỗ Gia Mộc nhạy bén mà lùi lại kéo cả Ân Cửu lùi lại theo. Bức tường trước mặt cả hai bắt đầu xuất hiện những vết nứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-nhien/3912936/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.