"Được thôi! Ngươi định kể chuyện cho ta sao?" – Thiếu niên vui vẻ mà bay lượn xung quanh Mạc Nhiên nhưng bị chàng trai kéo xuống ngồi đối diện với cậu.
"Nhóc con... anh hỏi nhóc một câu thôi. Nhóc là kẻ gây ra mấy chuyện gần đây phải không?"
"Đúng vậy." – Thiếu niên thoải mái thừa nhận hai mắt híp lại đầy sung sướng. – "Ngươi thấy vui không? Vui không?"
Vui con khỉ! Anh đây mà bắt được mày anh vặt lông làm lẩu!
Mạc Nhiên thầm nghiến răng nhưng bề ngoài vẫn bày ra vẻ mặt hoa hậu thân thiện mà mỉm cười thản nhiên.
"Vậy nhóc mau thả bọn anh ra đi. Sau khi xong việc anh hứa sẽ về chơi với nhóc." – Mạc Nhiên dùng giọng điệu dỗ trẻ con nói với thiếu niên.
Tuy nhiên nhanh chóng bị thiếu niên thẳng thừng từ chối:
"Không được!"
Thiếu niên vươn bàn tay trong suốt của mình mà chạm vào tay Mạc Nhiên.
"Ngươi là người duy nhất ta chạm được vào ta cũng là người duy nhất có thể thấy được ta."
"Ặc? Vậy mấy hồn ma kia không nhìn thấy nhóc sao?"
"Không nhìn thấy." – Thiếu niên chậm rãi lắc đầu. – "Đối với bọn chúng ta giống như một thực thể vô hình có sức mạnh to lớn hơn chúng. Ngươi không cần phải lo lắng đám bạn của ngươi sẽ cô đơn khi ở đây. Thuộc hạ của ta luôn sẵn sàng cùng họ chơi đùa."
Nghĩ đến tình cảnh mọi người cùng đám qua quỷ chơi cầu cơ khi nãy, Mạc Nhiên khẽ rùng mình một cái. Tốt nhất vẫn nên tránh xa tên nhóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-nhien/3912924/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.