Đêm đã khuya nhưng hệ thống vẫn miệt mài mà cưỡi mây đạp gió chạy đến gốc cây bồ đề, điểm hẹn mà túi lụa thứ hai của Mạc Nhiên đề cập. Dừng lại trước gốc cây bồ đề, hệ thống lau mồ hôi đổ đầy trên trán sau đó vươn tay cầm lấy túi lụa để trong tổ chim.
[taj's goc's cay's le's trog's fu's tuog's qan's co's tuj's lua's. hay's den's va's mo's ra's. 's :))]
(Tại gốc cây lê trong phủ tướng quân có túi lụa. Hãy đến và mở ra.)
Hệ thống: ...
Nó cảm thấy bản thân không cần đi đến kinh thành nữa mà trực tiếp mò ra biên cương đâm chết kí chủ còn hơn.
Hệ thống yên lặng mài dao.
*****
"Hắt xì." – Mạc Nhiên đang ôm hồ li ngồi ngắm trăng đột nhiên hắt hơi một cái.
"Chuyện gì vậy nhỉ?" – Khịt mũi một cái cậu khó hiểu mà tự hỏi bản thân.
"Ngươi gây họa nhiều quá giờ bị nghiệp quật chứ sao." – Hồ li nằm trong lòng Mạc Nhiên khinh bỉ mà lên tiếng. – "Chắc chắn có kẻ hận ngươi đến thấu xương nên ban đêm gọi tên ngươi như gọi hồn rồi."
Ả vẫn còn nhớ cái tên tra nam này mấy ngày trước còn vứt ả cho con chó bẩn kia. Bị bám dính không buông một tối, Hồng Yên lết được về nhà bản thân cũng đã bị liếm cho rụng mất một nhúm lông trên đầu. Nhìn bản thân bị trụi mất một khoảng lông, yêu hồ trầm cảm mà đóng cọc trong nhà mấy ngày nay không chịu ra ngoài.
"Kẻ duy nhất ghét ta mà ta có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-nhien/3912909/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.