Mạc Nhiên bị hành động của Wittchen làm cho giật mình. Cậu vươn tay đẩy hắn ra xa cố tạo một khoảng cách an toàn nhất có thể. Wittchen cũng không bắt ép Mạc Nhiên ngược lại còn thuận theo cậu lùi ra xa vài bước, chỉ là đuôi cá vẫn dán chặt lấy cẳng chân cậu tựa như lông chim không ngừng phe phẩy qua lại.
"Nhóc con là do tôi là người thân cận lâu nhất với cậu nên cậu mới có cảm xúc như vậy thôi. Nếu cậu gặp một cô gái... chàng trai cũng được, nguyện ý làm tất cả vì cậu chắc chắn cậu sẽ cảm thấy tình cảm lúc này thật buồn cười biết bao nhiêu."
Đáp lại lời khuyên bảo tận tình của Mạc hoàng tử là một tiếng cười lạnh. Cảm xúc của nhân ngư tóc đỏ biến động khiến những nhân ngư khác hốt hoảng bắt đầu bơi tán loạn. Lòng biển sâu thẳm lúc này dần được khuấy động bởi màu sắc đẹp đẽ của những chiếc đuôi cá. Mạc Nhiên chưa kịp kinh ngạc vì cảnh tượng diễm lệ trước mắt, cậu đã bị nhân ngư tóc đỏ thu hút sự chú ý.
"Mạc Nhiên, tôi không phải một đứa trẻ." – Wittchen rũ mắt nhìn chàng trai tóc nâu. Sâu trong ánh mắt hắn hiện lên sự bướng bỉnh. – "Muốn độc chiếm. Muốn người ấy chỉ nhìn mỗi mình. Muốn từng hơi thở từng sợi tóc từng tế bào người ấy đều có dấu ấn của mình. Đó là thứ tình cảm buồn cười sao?"
Sau đó hắn ngước mắt nhìn lên mắt biển. Biển lúc này đã tĩnh lặng trở lại. Từ trên cao hàng loạt đốm sáng màu xanh được rải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-nhien/3912874/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.